Có thể nghe ra giọng nói của bản thân đã trở nên khàn đặc, hít thở chỉ toàn là mùi máu.
“Nói sau đây, tôi đoán được nơi đây là đâu rồi, sức khỏe là của tôi trừ khi ông là bác sĩ.”
Tiếng giày cao gót giẫm lên từng bậc thang, sau trước nay tôi chưa từng biết tiếng động này quyền lực đến vậy?
Gương mặt ở Túc Xuân xuất hiện, được ánh sáng tung hô mà trở nên kỳ ảo. Nói bà ta biết điều là tôi sai, nói bà ta không phân tranh tài sản là tôi sai, ngoại trừ chuyện chấp nhận trong bình thản thì tôi còn có thể làm gì khác.
Kêu gào chửi bới bọn họ sợ rằng tôi sẽ nôn ra máu rồi đi trước lão phu nhân, mấy tên lúc nãy xuất thân không phải hạng tầm thường, ai ai cũng rắn chắn, từng đòn giáng xuống tôi phải cắn răng nhịn đau.
“Trông chừng nó cho kỹ, tôi phải ra ngoài.”
“Đi ôm chân lão phu nhân sao?”
Gương mặt Ngưỡng Linh Vĩ méo mó sau khi nghe câu nói của tôi, người anh họ này nắm đầu tôi tấp thêm cho mấy cái. Bản thân tự chuốc lấy, biết trước là vậy nhưng cái miệng nhịn không được.
Đánh đến chán chê Túc Xuân dặn dò.
“Ngưỡng Uyên, trông chừng đừng để nó chết.”
Còn có Ngưỡng Uyên, thật sự là tôi sai mà. Túc Xuân đem con trai mình đi lo cho hậu sự tôi rồi, giờ này lão phu nhân đã lùn sụt khắp các ngõ lớn nhỏ để tìm tôi rồi chăng. Bọn họ rời đi chắc chắn đến thay vị trí của tôi nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681387/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.