Nụ cười duyên dáng nở trên môi của tôi, bản thân nói.
“Vậy thì nhấn đi, tôi không thể giết con bà nhưng không đảm bảo đứa cháu đích tôn này có lành lặn hay không.”
Tiếng thủy tinh vỡ, dòng máu trên tay Xuân Túc xuôi theo cánh tay chảy thành dòng. Dục Phong từ lâu đã tiếp cận bà ta, nhanh như chớp đoạt lấy kích nổ.
“A… Đau!”
Nhìn bà ta kêu gào trong vũng máu, có là gì so với tôi lúc tối hôm qua đâu, hiện tại là buổi tối bọn họ sáng mắt thật. Cánh tay của Xuân Túc tận hai viên đạn, một viên của bên phía quân đội, một của người được thuê.
Vụ này tôi chỉ cần đứng nói mà cũng được chia một nửa, hời thật sự mà.
Hời con mẹ tôi chứ hời!
Cái tiếng tít tít nãy giờ tôi nghe thấy sao mà giống với lúc sáng thế? Đừng nói còn có quả bom bên trong?
“Ngưỡng Mi, tao cảm thấy không ổn.”
Người mà Ngưỡng Minh Kỵ đưa tới lập tức khống chế Xuân Túc, chuẩn bị áp giải bà ta ra khỏi căn nhà này, hai viên đạn ghim vào vào tay dù ghét nhưng tôi biết bà ta cần cầm máu.
Nếu chết thì tôi vui quá rồi, chuyện tốt đẹp đó sau có thể.
Ngưỡng Mi ngơ ngác chạy đến chỗ tôi.
“Sao vậy?”
Tôi chỉ tay vào quả bom rồi nói.
“Vẫn phát ra tiếng gì ấy.”
Ngưỡng Mi đột nhiên bắt lấy cánh tay tôi kéo lui ra một khoảng, nghiêm trọng mở lời.
“Theo Thượng Tướng xuống dưới núi.”
Tôi hít một hơi khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681380/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.