Phía mặt trời lặn có một ngôi sao rất sáng
Anh ấy không cần mình nữa rồi
Cả tuần nay tôi và Hoàng Long không gặp nhau, cũng chẳng liên lạc. Tôi hiểu cho anh, có lẽ việc Lamie đột ngột về nước làm cuộc sống của anh khuấy đảo và mệt mỏi hơn nhiều, với cả dù sao lâu lâu cô ấy mới về chơi nên anh cũng phải dành thời gian dắt đi đây đi kia. Đương nhiên tôi cũng nhớ anh đến mức chẳng tập trung vào việc gì được, Minh Triết thấy bộ dạng chán nản của tôi cũng không chịu được, quơ quơ quyển sổ trước mặt tôi
"Này cậu gọi mình ra quán cà phê để nghe cậu thở dài à?"
Cả người tôi thiếu sức sống ặt ẹo liếc mắt nhìn cậu ấy
"Mình có thở dài sao?"
"Mình biết mình không phải là người cậu mong gặp nhưng đừng có thái độ chán ghét ra mặt vậy được không?"
"Mình đâu có chán ghét cậu"
Tôi vẫn mặc kệ lời lèm bèm của Triết, nằm dài ra bàn
"Sao cậu không gọi cho anh ấy đi. Nằm đây than ngắn thở dài cái gì không biết nữa"
"Không được, ngày thường lúc nào gọi anh ấy cũng được, nhưng giờ em gái anh ấy lâu lâu mới về phải để anh ấy có thời gian cho em gái chứ"
"Cậu biết vậy còn uể oải làm gì? Ngồi thẳng dậy đi, lấy lại phong thái vốn có của cậu xem nào"
Tôi ngồi dậy, tay chống cằm
"Mình làm gì có phong thái, những lúc mình ôn thi hay chạy deadline mình đều nhìn tàn tạ thế này đấy"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-mat-troi-lan-co-mot-ngoi-sao-rat-sang/2984669/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.