Vào mùa hè, việc làm ăn của cửa hàng trò chơi cũng không tệ lắm. Người ra vào như nước chảy, đến rồi lại đi, sổ sách ghi không kịp.
“À, đúng rồi,” lúc đóng cửa, Giang Phi nói, “vừa nãy có mấy người đến, chưa đưa tiền đã đòi ba mươi xèng nên em không cho họ vào.”
Cố Dương cũng không quá để ý, thuận miệng hỏi: “Người như thế nào.”
Giang Phi đáp: “Tầm mười mấy tuổi, chúng nói không mang tiền, trước cứ ghi nợ.”
Cố Dương suy nghĩ rồi nói: “Thật ra cũng chỉ mới mười tệ.”
“Thế… nếu như về sau không trả tiền thì sao?” Giang Phi hỏi.
“Quên đi quên đi, có người nợ được, có người không nợ được, sau này dần dần em sẽ hiểu.”
“Ừm.” Giang Phi đáp lại, kéo cửa. “Đúng rồi, người thu tiền bảo kê ở đây gọi là Đầu Hói à?”
“Phải, trên Đầu Hói là anh Hoa, trên anh Hoa còn có Bàng Tứ gia.”
“Thật là phức tạp quá.” Giang Phi khóa cửa lại, đưa chìa khóa cho Cố Dương.
“Chán quá.” Cố Dương đá hòn đá trên đường, hòn đá nháy mắt đã văng đi rất xa, “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Chắc sắp đến mười hai giờ?” Giang Phi nhìn đồng hồ đeo tay. Kim giờ và kim phút vừa lúc chồng lên nhau, cũng nên đến giờ đi ngủ rồi.
Cố Dương búng tay, thần bí nói: “Vậy anh đưa em đến một nơi.”
“Đến nơi nào?” Giang Phi ngẩng đầu hỏi.
“Một lúc nữa em sẽ biết.” Cố Dương cười đáp.
Qua cơn mưa, đường phố tối đen. Có chỗ nước còn đọng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-dong-thanh-pho-nho/3026135/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.