Ootcamund
Đêm trước ngày Viva và Tor khởi hành, Ooty mưa tầm tã. Khi chiếc xe ngựa chở hai người lọc cọc trên con đường dốc tuột ven sườn đồi hướng đến khách sạn Woodbriar, trên mặt đất vương vãi những cánh hoa hồng xơ xác, không khí phảng phất mùi cỏ non và mùi hương hoa hồng. Viva và Tor cừng rướn cổ hít căng lồng ngực. Sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ dán mình trên xe lửa, cơ thể của hai cô nhức nhối từng cơn. Nhưng giờ đây, thật hạnh phúc khi lại được hít thở không khí trong lành và tắm mình trong không gian xanh mát ngút ngàn màu lá.
Cuối con đường xuyên ngang rừng thông, chiếc xe ngựa lặc lè nhích từng bước lên con dốc dẫn thẳng đến trước một ngôi nhà sàn đang bồng bềnh ẩn hiện giữa màn sương bảng lảng trên sườn đồi. Bên hiên nhà, một bóng người lờ mờ hiện ra, rối rít vẫy chào Viva và Tor.
"Rose!", Tor hét vang. Cô nhảy phắt khỏi chiếc xe, suýt nữa thì va phải con ngựa, nhảy những bước dài lên những bậc cầu thang, chạy thẳng đến trước hiên nhà rồi dang rộng vòng tay ôm chặt lấy cô bạn thân.
"Rose yêu quý". Tor rạng rỡ, rồi lại cuống quýt ôm chặt lấy Rose. "Trông cậu này! Mới to lớn làm sao".
Cả ba đã đến nơi. Chủ khách sạn, bà Jane Stephenson và người bạn, Bunty Jackson, đều là những phụ nữ khá vui tính, cả hai là vợ góa của hai sĩ quan quân đội. Mạnh mẽ, hai người phụ nữ mất chồng ấy đã dựa vào nhau, cùng chung tay nuôi nấng bầy ngựa núi giống Welsh, chăm sóc mảnh vườn chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-dong-mat-troi/738938/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.