Sau vài lần thôi miên trị liệu theo định kỳ, dạo gần đây, mỗi đêm Nam Đình đều có thể ngủ khoảng đôi ba tiếng. Mặc dù cô vẫn nằm mơ, sau khi tỉnh lại thì chẳng nhớ rõ được là đã mơ thấy gì, nhưng Tang Chất vẫn cho rằng, tình hình hiện tại còn tốt hơn so với việc hoàn toàn không ngủ được.
Đêm nay, biết tin Thịnh Viễn Thời sẽ nhận nhiệm vụ bay thử nghiệm, Nam Đình cho rằng có muốn thì mình cũng sẽ không ngủ được, vì giấc mơ về sự cố kẹt cánh tà sau kia vẫn in sâu trong đầu cô, không sao xóa đi được. Cho dù kẹt cánh tà sau thật ra cũng chỉ là một sự cố thông thường, khi đội bay đã xác định được sự cố, quá trình hạ cánh sẽ khó khăn hơn đôi chút, nhưng chỉ cần khống chế tốt tốc độ bay, chiều dài đường băng đủ, thì chưa chắc nó đã được tính là sự cố. Mà khi liên hệ giấc mơ này với việc bay thử của Thịnh Viễn Thời, không hiểu sao trong lòng Nam Đình lại dâng lên một dự cảm bất an.
Thế nhưng, trong hoàn cảnh bất an như vậy, Nam Đình vẫn ngủ được, thậm chí còn vào giấc nhanh hơn mọi ngày. Ban đầu Thịnh Viễn Thời còn tưởng là cô giả vờ ngủ vì không muốn nói chuyện với anh, cho tới khi Nam Đình nép sát vào lòng anh theo bản năng, anh mới dám chắc là cô đang ngủ. Dưới ánh đèn dìu dịu, Thịnh Viễn Thời nhẹ nhàng ôm lấy cô, lắng nghe tiếng đi đi lại lại của Mất Ngủ ở ngoài cửa phòng.
Không biết là chuông báo hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-cuoi-doi-canh/1683408/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.