Anh nhìn về phương xa, thầm cầu nguyện rằng giữa những ánh sáng rực rỡ đó, sẽ có tung tích của em.
Đáng tiếc, khi anh từng bước tiến lên mới phát hiện ra,
Thứ tưởng như giống bóng dáng của em, lại chẳng phải là em.
Rồi từ giữa những đám mây, cơn mưa phùn đổ xuống.
***
Tinh thần của Nam Đình như bị ngâm đẫm trong cơn mưa tầm tã, cả người dần mất đi ý thức và tri giác, từ từ tiến vào trạng thái hoang mang, hoảng hốt, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Cơn mưa mùa hè, dù sao cũng thường tới rất nhanh. Sau tiếng sấm nặng nề, bầu trời như sụp xuống, giáng một trận mưa như trút nước, từng hạt mưa táp lộp độp như phủ một tầng sương mù trên toàn bộ không gian bên ngoài cửa sổ xe, che kín tầm nhìn.
Một giọng nữ dịu dàng vang lên lời nhắc nhở: “Đừng lái nhanh quá.”
Người đàn ông đang lái xe ở phía trước nghe thấy vậy liền cung kính đáp, “Vâng, phu nhân.”
Cô bé ngồi ở ghế sau ghé mặt vào cửa kính, cố gắng nhìn ra bên ngoài, “Mẹ, nhiều người bị ướt quá, đang chạy đi tìm chỗ trú mưa kìa.”
Người phụ nữ ôm cô bé vào lòng, dịu dàng nói: “So với những người bị ướt đó, có phải là chúng ta may mắn hơn nhiều đúng không?”
Một người coi việc không bị ướt mưa là may mắn, tấm lòng phải lương thiện đến nhường nào? Người tài xế ngồi phía trước nghe thấy vậy cũng khẽ mỉm cười. Nhưng cô bé con kia còn nghiêm túc suy nghĩ, “May mắn ạ? Thế thì đáng ra phải chờ mình về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-cuoi-doi-canh/1683376/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.