Lúc Thịnh Viễn Thời mở cửa từ bên trong ra, Mất Ngủ ngay lập tức bổ nhào lên người anh, nếu Tề Diệu không kịp thời gọi nó lại, e là Thịnh Viễn Thời sẽ phải đến bệnh viện tiêm phòng chó dại mất. Nhưng anh chẳng hề sợ hãi, chỉ không ngừng phủi vạt áo trước để rũ bỏ đống lông chó có thể bám lại, “Loại chó này mà tiểu khu cũng cho nuôi à?”, nói xong, anh hắt xì một cái.
Thật ra Tề Diệu hối hận suốt đêm, nhất là khi nhớ ra bệnh dị ứng lông chó của anh thì lại càng lo lắng, “Cửa tiệm đồ thú cưng ở cổng tiểu khu là do quản lý mở, còn chó nào mà không được nuôi chứ?”
Thịnh Viễn Thời nhíu mày, “Bà làm chủ nhà, cũng mặc kệ luôn?”, đối với anh, Mất Ngủ thuộc loài chó dữ.
Tề Diệu nhận ra anh đã có dấu hiệu dị ứng nên hơi đau lòng, “Nếu mày không đồng ý, để chị bảo với Nam Đình, chắc là con bé…”
Thịnh Viễn Thời ngắt lời cô nàng, “Đừng lấy tôi ra mà nói chuyện.”
Tề Diệu nhìn anh từ trên xuống dưới, “Sao mày lại ở đây? Không có chuyện gì đấy chứ?”
“Chuyện gì?”, Thịnh Viễn Thời nghe thấy thế liền sa sầm nét mặt, “Tôi đang muốn hỏi bà đây, làm thế mà tôi lại ở đây như này?”
Tề Diệu ra vẻ bình tĩnh, “Chị biết đâu được.”
Thịnh Viễn Thời thấy vẻ chột dạ trong mắt cô nàng vừa hiện lên rồi biến mất luôn là đã hơi hiểu ra rồi, anh thong thả mở khóa màn hình di động, mở nhật ký cuộc gọi, “Tối qua rõ ràng tôi đi với Kiều Kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-cuoi-doi-canh/1683361/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.