Thịnh Viễn Thời hơi ngửa đầu, để đè nén nỗi kích động đang mãnh liệt chực tuôn trào, anh không muốn thể hiện những cảm xúc đó ra ngoài. Một lát sau, anh lật tay, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Nam Đình, cúi người ngồi xổm trước mặt cô, “Em giữ anh lại, chỉ để nói cái này à?”
Đúng vậy, không kiêng dè bất cứ ai, không chút do dự mà giữ anh lại, nhưng chỉ nói mỗi thế thôi sao?
Đáp án đã quá rõ ràng.
Nhưng trải qua tình huống nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc như vừa rồi, Nam Đình vô cùng muốn biết: Tại sao anh lại xuất hiện ở đài quan sát trong điều kiện thời tiết khủng khiếp thế này, có phải là vì mình không? Đáp án này đối với cô mà nói là cực kỳ quan trọng.
Thịnh Viễn Thời không đáp, chỉ ngồi xổm trước mặt cô, dùng ánh mắt sắc bén như ưng, lạnh lùng, chăm chú nhìn cô.
Dường như ánh mắt đó có khả năng xuyên thấu, chiếu thẳng vào tim Nam Đình, khiến cô không thể nói những lời cho có lệ, mà cũng chẳng thể tìm được từ nào để nói.
Sự so kè bình tĩnh lặng lẽ tràn ngập bầu không khí, như thể ai lên tiếng trước thì người đó thua vậy.
Nhưng Nam Đình không muốn phân thắng thua với anh.
Lúc vô thức nắm chặt lấy tay Thịnh Viễn Thời, dường như cô rất sợ anh sẽ đột nhiên rút tay ra rồi rời đi, giống như hôm ở phòng huấn luyện, bỏ đi không hề quay đầu. Bóng dáng của anh cao lớn khiến người ta mê say, nhưng với Nam Đình mà nói, lại là nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-cuoi-doi-canh/1683346/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.