Chương trước
Chương sau
"Anh có thấy ngôi nhà ma này rất kỳ lạ hay không?"
Đang mải chìm đắm trong những suy nghĩ riêng, thanh tra Đỗ giật mình bởi câu hỏi vang lên bất chợt của cậu thám tử nhỏ. Anh nhăn nhó ậm ừ cho qua, làm gì có nhà ma nào mà không lạ. Thủ phạm chắc chắn lợi dụng những địa điểm thế này chỉ một mục đích duy nhất, đó là ngụy trang như thể tất cả đều là do thế lực siêu nhiên làm, hòng qua mắt những người khác.
"Đại khái tôi hiểu được cách thức hoạt động của các vách ngăn với bánh xe bên dưới. Người tạo ra nhà ma này chắc hẳn rất sáng tạo và thông minh, không phải xoay đi xoay lại là cách tấm chắn tạo thành một lối đi khác. Chẳng may lắp ráp không khớp rồi chúng va vào nhau thì cũng hỏng..."
"Vâng, như thế thì em cũng có thể giải thích được tin đồn mỗi vị khách đi vào nhà ma lại có các trải nghiệm khác nhau. Mê cung này có thể xếp thành sáu đến bảy hình thù một cách ngẫu nhiên tùy theo người giám sát nhìn qua camera lắp bên trên trần nhà lựa chọn..." Thám tử Du gật đầu: "Nhưng kỳ lạ, không có vị khách nào đi qua nhà ma bị lạc dù nó đã bỏ hoang chục năm. Còn cậu Dương với anh Khải thì mắc kẹt ở đây cả một đêm dài lạnh lẽo."
"Chắc chắn công viên này chưa bị bỏ hoang đâu, nếu không làm sao có người điều khiển lối đi với những vị khách tham quan trong câu chuyện của bọn trẻ?"
"Em cũng nghĩ là kẻ nào đó giở trò. Đi theo em, có một dấu hiệu vô cùng đáng ngờ!"
Sâu tận trong một góc khuất, phải băng qua vô số những lối đi lắt léo nhỏ hẹp, thám tử Du dấn thanh tra Đỗ dừng lại trước một tấm vách hơi khác biệt với những cái còn lại trong nhà ma. Chính xác đó là hình vẽ một mũi tên, ban đầu Đỗ nghĩ nó chỉ đến lối đi bí mật hay cái gì đó đặc biệt nên toan chạy đi kiểm tra.
"Không có gì đặc biệt, nó chỉ là mũi tên chỉ đường thôi. Trước khi công viên này bị bỏ hoang, em đã đến đây chơi vài lần, tuy lúc ấy còn bé nhưng em nhớ rõ cảnh tượng lúc mình đi vào đây cùng mẹ. Chúng em đã đi theo những mũi tên này, nó chỉ đến cánh cửa màu đen cũng là lối ra của nhà ma."
Thì ra thám tử Du không những từng sống trong thị trấn mà còn là học sinh cũ trường cấp ba Tử Minh. Truyền thuyết về phù thủy Myranda đã có từ thời nào bản thân cậu cũng không biết, nhưng bằng linh cảm của bản thân, Du cho rằng thời điểm mà công viên này đóng cửa cũng liên quan đến câu chuyện kia nếu không chẳng có căn cứ nào bịa ra việc mụ ta đang sống ở nơi này.
"Không biết có phải do Myranda gây ra hay không, nhưng em vừa hỏi mấy anh cảnh sát, những dấu mũi tên này chỉ mới được xóa cách đây hơn một ngày. Điều đó nghĩa là gì anh biết không anh Đỗ?" Thám tử Du cười tít mắt: "Kẻ đó cố ý sắp xếp đẩy Thành Dương và Tuấn Khải đến đây chơi trò chơi, muốn thử thách bọn họ khó hơn bằng cách xóa hết các mũi tên chỉ đường. Ấy vậy mà lại sơ ý, hoặc cũng có thể hắn cố ý để lại mũi tên này nhằm thách thức chúng ta."
Những câu hỏi khó lý giải vẫn còn bỏ ngỏ, hàng loạt những bí ẩn khác lại kéo tới. Cấp dưới đưa cho thanh tra Đỗ xem một đoạn phim vô cùng kỳ dị. Ở cây cầu phía nam thị trấn hai ngày trước, họ có thể thấy Thành Dương có ý định nhảy xuống sông tự tử nhưng bất thành vì ai đó đã ngăn cản hắn ta. Điều đáng nói, trong đoạn phim hoàn toàn chỉ có một mình Dương dù hắn hành xử và nói chuyện như thể thật sự có ai đang đứng ở đó.
Lý Thành Dương là học sinh đặc biệt được quan tâm vì là con ông Văn Công. Sẵn tiện đang ở gần trường Tử Minh, thanh tra Đỗ và thám tử Du dự định đi qua đó hỏi thăm một vài chuyện. Vừa bước vào cổng trường, tiếng lao xao của một vài học sinh vang lên thu hút sự chú ý của Du và Đỗ:
"Thầy Khải đáng thương ngọt ngào của chúng em, thầy ấy đâu có tội tình gì mà phù thủy Myranda lại bắt hồn thầy ấy đi như thế?"
"Chắc chắn là do thằng Dương cố ý hãm hại thầy vì thằng đấy ghét thầy Khải... Phù thủy Myranda làm vậy là cứu thầy đấy! Bênh thầy nhưng đừng có nói phù thủy Myranda của tao. Ai sợ chứ tao thích cô ấy chết đi được..."
"Nếu được vậy thì tốt rồi, trường Tử Minh dạo này liên tiếp xảy ra tai ương... Lớp nào cũng có một vụ, thằng Quân lớp A1 đánh nhau xong thương tích nằm điều trị, con Phương lớp A2 cho nổ phòng thí nghiệm môn hóa, thằng Dương lớp mình hôn mê, thằng Đức lớp A5 tự sát. Sáng nay con My lớp A4 cũng xin nghỉ học vào viện rồi, nghe nói trên tay nó còn vẽ cái vòng tròn ma thuật gì kỳ quặc lắm."
"Con đấy lúc nào cũng cầm theo cuốn sách Key of Solomon, đừng nói thật sự đi gặp phù thủy Myranda nhé! Tự dưng tao nổi da gà lên rồi này!"
Tiếng cười khúc khích của Du không quá to nhưng đủ để một mình thanh tra Đỗ nghe được. Nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của đàn anh, cậu mới lấy tay che miệng tìm cách đè nén giọng mình xuống. Hai người đi gặp và nói chuyện cùng cô hiệu phó, chủ đề là về những hiện tượng lạ đang xảy ra ở ngôi trường này.
"Nếu muốn hỏi về nguồn gốc của truyền thuyết phù thủy Myranda thì tôi hoàn toàn chịu, tôi mới lên nhậm chức được hai năm. Hiệu phó lúc trước là hiệu trưởng hiện tại, nhưng giờ chắc ông ta chuẩn bị đi điều trị tâm lý rồi." Vừa rót trà một cách thuần thục, cô vừa điềm tĩnh kể lại những gì mình được biết.
"Hiệu trưởng cũng phải vào viện à?" Dù rất muốn chỉ tin vào khoa học như lời cậu bạn Tuấn Khải, thanh tra Đỗ lúc này cũng bắt đầu sợ hãi khi liên tiếp có người trong ngôi trường phải vào bệnh viện: "Cô có biết lý do là gì không cô Trinh?"
"Ồ tôi chưa giới thiệu mà nhì, làm sao anh biết tên tôi?" Khuôn mặt cô ngẩn ra một lúc.
"Bảng tên của cô đang đặt trên bàn làm việc kìa!" Thanh tra Đỗ cười khẩy.
"À vậy hả? Tôi không để ý cơ đấy..." Cô Trinh gãi đầu cười trừ.
Bây giờ lại đến lượt thám tử Du không đùa cợt mà nhìn chằm chằm bất động về phía cô Trinh. Thanh tra Đỗ biết rõ đây là biểu hiện bộ não cậu ta đang phân tích mọi tình huống trước mặt. Quả nhiên, Du lập tức vạch trần ý đồ đánh trống lảng sang chuyện khác của hiệu phó và yêu cầu cô trả lời rõ.
"Nghe nói là do ông ta ảo giác bị ngã đập đầu vào thành giường, nhưng chắc người như các anh không tin đó là do Myranda làm đâu nhỉ."
"Dù có tin chúng tôi cũng không thể viết vào báo cáo là không thể bắt được hung thủ do cô ta là phủ thủy có sức mạnh siêu nhiên, làm ơn hãy nghiêm túc!" Thanh tra Đỗ khua chân múa tay để cô Trinh biết được anh đang rất khó xử.
"Ý cô là hiệu trưởng cũng gây ra tội lỗi nào đó nên mới bị phù thủy trừng phạt?" Thám tử Du đặt suy nghĩ một cách đăm chiêu.
"Đúng..." Cô hiệu phó đan hai tay vào nhau, thở dài một tiếng vì có lẽ bản thân cô cũng không nghĩ mình phải nói ra một chuyện vô lý như vậy: "Tôi thích nói chuyện với cậu nhóc này hơn là anh đó! Không sai, trong vụ tự sát của học sinh Bảo Nhi, ông ta đã nhận một khoản tiền để không làm ầm ĩ chuyện đó."
Hiệu phó Trinh không hoàn toàn tin vào phù thủy Myranda nhưng người Việt Nam thường quan niệm "Có thờ có thiêng, có kiêng có lành". Vô cùng nhiều những vụ việc ở thị trấn này đã chứng minh sự tồn tại của một thế lực siêu nhiên nào đó. Nhưng vì đối tượng của phù thủy đều là kẻ làm chuyện khuất tất mà pháp luật không thể xử lý, nên hiệu phó Trinh đồng tình với cô ta.
"Tất nhiên không vì Myranda để kẻ ác được sống mà tôi sùng bái cô ta, tôi chỉ tán thành một phần. Đôi khi cái chết mới là sự giải thoát, còn sống trong nỗi lo sợ từng ngày đến mức đánh mất đi chính bản thân là hình phạt tàn ác hơn mọi người tưởng nhiều."
Bước ra khỏi cổng, những lời đầu tiên mà thanh tra Đỗ cần phải nói là chửi bới cái ngôi trường chết tiệt này. Bầu không khí ngột ngạt u uất, cơ sở vật chất thì tồi tàn, đã vậy đám người trong đây hầu như ai cũng thần kinh. Thám tử Du trở lại con người tinh nghịch trẻ con như thường ngày, không những không ngăn cản mà còn hùa theo Đỗ.
"Sếp mình phán chuẩn quá, anh đã thấy chưa? Em từ trường này bước ra, thú thật với anh đám học sinh ở đây giỏi nhưng chúng nó ghê lắm. Bảo tệ nạn cũng chẳng sai, suốt ba năm học em phải nhắc bài cho không chúng nó đòi đánh em kìa."
"Đàn ông con trai phải có chút võ thuật để phòng thân, đặc biệt là mình làm trong ngành an ninh như thế này... Giống như Sherlock Holmes giỏi đấu kiếm, còn Edogawa Conan có thiết bị bật ra quả bóng,đá hạ gục hung thủ vì sở trường của cậu ta là đá banh."
Ánh mắt Du sáng rực lên khi tìm được người có chung sở thích đọc tiểu thuyết trinh thám giống mình. Thanh tra Đỗ vội giải thích anh đọc sơ qua chỉ để tham khảo, trước khi Du quá khích đào sâu cuộc trò chuyện vào một đống tình tiết hại não mà anh không nhớ rõ. Dù là thanh tra nhưng bộ não của anh Đỗ chỉ ở mức bình thường, không "quái vật" như Du và cả người bạn cũ Tuấn Khải.
"Nói chung là chúng ta phải có thể chất, thông minh nhạy bén đến đâu mà yếu gà giống tên nào đó cũng có ngày hi sinh."
"Tên đó là thầy Tuấn Khải có phải không ạ?"
Thám tử Du buột miệng hỏi theo cảm tính, nào ngờ bắt gặp thanh tra Đỗ bất chợt quắc mắt lên. Cậu chỉ đành nuốt nước bọt ừng ực, đồng thời trong đầu cũng đã có câu trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.