Thề có Chúa, đây là cách giam lỏng trá hình dưới hình thức quan tâm.
Đã tròn 5 ngày nay, chiều nào cũng vậy, đúng 3 giờ chiều trước cửa kí túc xá phòng tôi sẽ xuất hiện một người cao lớn đeo kính râm đứng đợi sẵn. Hắn đến để hộ tống tôi đến quán KioKiki!
Tuyết Mai ban đầu chứng kiến sự việc rồi nghe tôi tường thuật lại, nó ném ánh nhìn khinh bỉ về phía tôi – " Đi xe sang. Được phục vụ như quý cô. Đến không gian đẹp tận hưởng bầu không khí trang nhã chỉ để làm bài. Mày còn than thở cái nỗi gì?"
Ba ngày sau nó não nề vỗ vỗ vào vai tôi với thái độ cảm thông sâu sắc - " Cố lên bạn hiền ơi, nốt tuần này thôi là Khôi Vĩ thi xong rồi. Cố lên! Cố lên! "
" Hừ, Khôi Vĩ." – Tôi rít lên qua kẽ răng.
Câu chuyện dở khóc dở cười này bắt đầu từ ngay ngày hôm sau kể từ lúc tôi và Khôi Vĩ trở về từ quán Coffee KioKiKi. Trưa hôm ấy, vừa trở về từ văn phòng trường sau một buổi sáng đi coi thi thì điện thoại của tôi báo cuộc gọi đến. Tôi uể oải bắt máy.
- " Có chuyện gì vậy?"
- " Chị đã về đến phòng chưa?"
- "Rồi."
- "Nghỉ ngơi chút đi nhé, 3 giờ chiều sẽ có người đến đón chị. Người đó tên là Brian. Đặc điểm: Mặc áo vest đen và luôn đeo kính."
- "Người đến đón? À, đến quán Coffee làm bài, rồi, tôi nhớ rồi....Được! Cám ơn cậu".
Tôi lẳng chiếc điện thoại lên giường rồi ngủ thiếp đi. Đúng 3 giờ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-vu-cuu-non/728865/phan-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.