Từ xa đã thấy Khôi Vĩ đứng đợi ở cổng trường, không cần hắn gọi, tôi gật đầu xông tới.
Cuối hạ đầu thu, trời quang mây tạnh. Thời tiết chỉ dừng lại ở mức mát mẻ chứ đâu có lạnh gì cho cam. Vậy mà cái tên Khôi Vĩ đó mặc một chiếc áo dạ to sụ và đội một chiếc mũ bành to tướng. Tôi tròn mắt nhìn hắn, hắn tròn mắt nhìn lại. Tôi giật mình, lắc đầu vài cái cho tỉnh.
Mặc kệ hắn có muốn thành ông trùm Mafia hay thổ phỉ lâm tặc gì thì tôi cũng không quan tâm, mối quan tâm duy nhất của tôi bây giờ là danh dự. Danh dự của tôi!
Nắm tay lấy đà quyết tâm, tôi hất hàm hỏi.
- Này Khôi Vĩ, sao lại thi trượt?
Khôi Vĩ đảo mắt nhìn tôi một lượt, sau nhún vai nói.
- Không biết làm.
Nghe câu này tôi gần như phát điên. Tôi gào lên.
- Không biết làm? Sao lại không biết làm? Kiến thức cần ôn tập tôi đã ghi chép rất cẩn thận vào cuốn sổ đó. Cậu có biết là tôi đã mất 2 ngày nghỉ chỉ để ở nhà ghi chép nội dung ôn tập cho cậu không?
- Uhm.
- Uhm cái gì mà Uhm. Đã không thể làm được bài sao không chăm đến lớp?
- Tôi bận.
Cậu ta bận? Bận việc quan trọng thì cũng có thể nghỉ học. Việc quan trọng gì thì tôi không biết, chính xác là tôi không có cơ hội được biết. Nhưng cứ nghĩ đến tờ thông báo ở bảng tin kia, tôi lại sôi máu. Cả khóa năm nhất, chỉ có mình cái tên Mafia đứng trước mặt tôi phải học lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-vu-cuu-non/257083/phan-1-chuong-7-1.html