“Di? Ở đây mới mọc lên một nấm mồ từ khi nào? Hôm qua còn chưa thấy gì!”
Trời âm u, dưới chân núi, trong rừng cây nằm cách xa đại đạo, một nấm mồ lẻ loi đứng sừng sững, lớp đất mặt trên mộ phần còn chưa khô, rõ ràng là ngôi mộ mới được đắp.
Một thanh niên vận trang phục tiều phu đứng trước ngôi mộ, lầm bầm tự nói, lòng đầy khó hiểu: nơi hoang sơn dã thủy xa cách dân cư, nhà ai lại đi lập mộ ở đây?
“Lãnh Vu… Vu…” Hắn muốn đọc tên trên mộ bia, đáng tiếc học thức có hạn, “Vu cái gì nhỉ? Tên gì mà đọc nghe quái thế?”
“Là Lãnh Vu Thu!”
Thanh âm hơi bất mãn vang lên sau lưng, dọa hắn nhảy dựng: “Ai? A?”
Nối sau là tiếng thét kinh hãi, bởi vì hắn quay lại bắt gặp người vừa tiếp lời hắn. Đó có thực sự là “người” không? “Người” đâu mà đẹp tới vậy? Một thân bạch y ấy, gương mặt ấy, cử chỉ ấy còn muốn đẹp hơn tiên nữ mấy phần!
“Ngươi… ngươi là ai?” Ngực căng thẳng, nói cũng lắp bắp.
“Ta? Ân, ta là Lãnh Vu Thu.”
“Lãnh Vu Thu, Lãnh Vu Thu…” Thanh niên tiều phu lẩm bẩm hai lần, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, nhìn mộ bia, lại nhìn bạch y nhân đẹp đến khó tin trước mắt, “Ngươi… ngươi…. ngươi…A!”
Sau tiếng hét thảm thiết, cả người hắn nhảy dựng lên, xoay thân bỏ chạy trối chết, như thể bị ma đuổi.
“Vu Thu, ngươi lại trêu cợt kẻ khác!” Một lời trách khẽ, thanh niên áo xanh từ góc tối bước ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-van-do/3237207/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.