Chẳng phải Lãnh Vu Thu không nhìn thấy kiếm của Sở Hành Vân đâm tới, cũng chẳng phải tránh không thoát, chỉ là hắn không tránh mà thôi.
Có lẽ hắn cho rằng Sở Hành Vân sẽ không thương tổn hắn, nên hắn nghĩ muốn đánh cược một phen… dùng tính mệnh bản thân cược tâm lòng Sở Hành Vân đối hắn.
Nhưng, thật bất hạnh, hắn luôn luôn là một con bạc vận khí kém cỏi, lúc này đây, lại thua rồi, hơn nữa là thua triệt để!
“Xoạch” một tiếng, lưỡi kiếm xuyên vào vai Lãnh Vu Thu, cơn đau nhức từ đầu vai truyền tới đáy lòng. Lãnh Vu Thu sửng sốt vô cùng, bỗng nhiên mỉm cười, hắn chỉ vào ngực của mình: “Ngươi đâm trật, hẳn là đâm ở đây.”
Nếu đâm vào đó thì sẽ không đau đớn nữa, ha!
Vì sao lại như vậy? Rốt cuộc chuyện gì đã phát sinh? Tại sao Vu Thu lại nhìn mình bằng nhãn thần thê lương đến thế?
Cảm giác kiếm phong xuyên vào da thịt khiến Sở Hành Vân khôi phục thần trí, ngay sau đó hắn bất ngờ phát hiện: bản thân nắm kiếm trong tay, còn đầu kia của thanh kiếm đang đâm vào thân thể Vu Thu!
Hắn… thương tổn Vu Thu!
Nhận thức đó khiến hắn thoáng ngây dại, đánh mất năng lực suy nghĩ, tay run lên, vô thức rút kiếm về!
Máu tươi nhanh chóng tràn ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ vạt áo trước ngực Lãnh Vu Thu, thê lương kiều diễm đến lóa mắt, như một đóa mẫu đơn nở rộ.
Mọi người kinh ngạc ngẩn ngơ, bọn họ thực không ngờ Sở Hành Vân chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-van-do/3237201/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.