Khí trời ngày một trở lạnh, lá thu rơi rụng nhiều, để lại thân cây trơ trọi tròn trịa đến buồn cười. Cẩn thận nhẩm tính, Sở Hành Vân đã đi được gần nửa tháng.
Nửa tháng qua, Ngô Bất Tri vẫn luôn quan sát Lãnh Vu Thu. Trong bụng hắn có chút hiếu kỳ, Lãnh Vu Thu đối Sở Hành Vân rốt cuộc là ôm tâm tư gì? Người kia cùng Sở Hành Vân là chân tâm đối đãi? Vì sao việc Sở Hành Vân ra đi với hắn mà nói, một chút ảnh hưởng cũng không có?
Ở khách điếm quá dễ bị phát hiện, bọn họ trả phòng, thuê một gian nhà nhỏ nơi cửa đông của thị trấn. Sinh hoạt của Lãnh Vu Thu rất đơn giản, cũng rất quy củ. Tuy Sở Hành Vân đi để lại khá nhiều tiền, nhưng mỗi ngày hắn vẫn ra bờ sông bắt cá, sau đó mang về bán. Rồi lại thu dọn việc nhà, chơi cùng hài tử.
Ngày trôi qua thật bình lặng, bình lặng như thể bọn họ đã sống ở đây từ rất lâu. Ngô Bất Tri thỉnh thoảng đi xa một hai ngày, đến bên ngoài dò la tin tức, nhưng trừ phi hắn chủ động đề cập, Lãnh Vu Thu tuyệt đối sẽ không hỏi.
Khoảng thời gian vắng bóng Sở Hành Vân, Lãnh Vu Thu chẳng hề đề cập đến con người ấy, giống như người ấy chưa từng tồn tại trong cuộc đời hắn. So ra, Lãnh Hàn còn có lương tâm hơn, thường xuyên hỏi Sở thúc thúc thế nào, đều bị hắn đáp dăm ba câu quấy quá.
Ngô Bất Tri vẫn luôn nghĩ, trong lòng Lãnh Vu Thu, Sở Hành Vân đến tột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-van-do/3237195/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.