Khi hoàng diệp bay lả tả khắp không trung, quạnh quẽ bao phủ sân vắng.
Mặc dù không ai đem chữ ‘nhàn tình’gắn cho Ngô Bất Tri, nhưng lúc này, xác thực hắn đang ngồi ngơ ngẩn trong sân ngắm lá vàng rơi.
Nói là ngây ngẩn, cũng không hẳn, Sở Hành Vân vừa bước vào hắn đã nhận ra ngay.
“Các ngươi không phải cùng đi tản bộ ư? Sao hai phụ tử kia về trước, còn ngươi cách lâu như vậy? Di? Sắc mặt ngươi không ổn lắm, có chuyện gì?” Tiến lại gần, Ngô Bất Tri mới phát hiện nét mặt Sở Hành Vân tái nhợt, khác xa vẻ tao nhã thường ngày.
Sở Hành Vân thần tình ủ rũ, thanh âm càng thêm ủ rũ: “Ta ở trên đường nghe người khác nói cha ta lâm bệnh, bệnh rất nặng.”
“A!” Ngô Bất Tri kinh ngạc, hấp tấp hỏi, “Vậy ngươi….”
“Bệnh của cha là do ta gây nên, ta phải trở về một chuyến.”
“Nên vậy, nên vậy.” Ngô Bất Tri lao nhao phụ họa, trong bụng lại không biết thực sự nghĩ gì, do đó khi Sở Hành Vân gọi hắn liền giật mình.
“Ngô huynh.”
“A? Sở huynh có gì cần giao phó?”
“Ta sẽ mau chóng quay lại, cho nên trong thời gian ta đi, Ngô huynh có thể thay ta chiếu cố phụ tử bọn họ.”
Ngô Bất Tri đầu tiên là ngạc nhiên, sau lập tức bật cười: “Không tính chuyện chúng ta là oan gia, võ công Lãnh Vu Thu cao hơn ta gấp bội, ta đây sao có bản lĩnh chiếu cố hắn? Hắn chiếu cố ta còn không kịp.”
“Ta không nói đùa.” Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-van-do/3237193/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.