“Ngươi tìm được chúng ta bằng cách nào?”
Lãnh Vu Thu nhàn nhã đánh cờ, mỉm cười hỏi Sơn Trung Tử ngồi dối diện.
Thật lòng mà nói, lúc nghe thấy tiếng người đến liền vô cùng lo lắng, đầu tiên nghĩ ngay chính là ma giáo tìm ra bọn họ. Với tình trạng thân thể của bọn họ khi ấy, hoàn toàn không nắm chắc có thể ứng phó nổi. Đến khi thấy gương mặt vô lại của Ngô Bất Tri, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trên quẻ tướng nói như vậy.”
“Quẻ tướng?” Lãnh Vu Thu đầu tiên là sửng sốt, sau lập tức cười bảo: “Được rồi, thế nhân đều nói ngươi thông thiên bác cổ, ‘thần cơ diệu toán vô song’. Ngươi còn có thể tính ra cái gì nữa?”
“Ta có thể toán ra ngươi suốt đời lận đận, sau này còn gặp một đại kiếp nạn.”
“Đại kiếp nạn thế nào?” Lãnh Vu Thu hỏi không mấy nhiệt tình, dù sao cả đời hắn kiếp nạn cũng đã nhiều, thêm một lần hay bớt một lần cũng chẳng có gì khác biệt.
Sơn Trung Tử hạ xuống một quân cờ, thanh âm trong trẻo: “Sinh tử du quan!” (liên quan đến sống còn) Chân mày Lãnh Vu Thu nhất thời chau lại, nghĩ tới Lãnh Hàn: “Có thể hóa giải không?”
“Nạn chỉ có thể ứng, không thể nào hóa giải.”
“Như thế có gì hay? Còn có gì thú vị để ngươi bói?”
Sơn Trung Tử nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Giải sầu a.”
“Một người xa lánh chốn hồng trần, nhìn kẻ khác vì số phận mà khốn khổ tranh đấu, cuối cùng lại không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-van-do/3237186/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.