“Hàn nhi, thử xem giàn ná mới của ngươi có chơi được hay không?” Lãnh Vu Thu nói xong, đưa tay hướng ra ngoài cửa sổ.
Một lời chưa trọn, giàn ná của Lãnh Hàn đã sớm như sao rơi bắn xuyên qua cửa sổ, chỉ nghe “Ai” một tiếng, hiển nhiên kẻ nghe trộm ngoài cửa đã trúng chiêu.
Lãnh Vu Thu võ công cao cường, dĩ nhiên không thể không truyền thụ cho nhi tử, Lãnh Hàn thuở nhỏ tập bắn cung, tuy lực đạo chưa đủ, nhưng tuyệt đối chính xác. Nó xuất chiêu thuận lợi, đạn bắn không ngừng nghỉ, dồn dập như pháo nổ mà đánh tới, ngoài cửa sổ tiếng kêu không dứt. Đáng thương nhất là cái cửa sổ giấy kia, trong nháy mắt bị bắn thủng thành cái rây.
“Đừng đánh, đừng đánh! Là người một nhà!”
“Ai với ngươi là người một nhà!” Lãnh Vu Thu tuy ngoài miệng nói vậy, vẫn ra hiệu cho Lãnh Hàn ngừng tay. Ban đầu hắn tưởng tung tích bị ma giáo phát hiện, nhưng xét lại tình hình tựa hồ không phải vậy – trong ma giáo tuyệt đối không có hạng võ công mèo quào.
“Ngô huynh, sao ngươi lại ở đây? Di? Mặt ngươi bị sao thế?” Sở Hành Vân không biết đã về từ lúc nào, đang cùng người kia nói chuyện, xem ra hắn bảo “người một nhà” không phải là nói dối.
“Không có gì, bị gà con mổ.”
Lãnh Hàn chạy ra cửa, kéo tay Sở Hành Vân: “Sở thúc thúc, thúc đã về, vừa hay có một con gấu đứng ngoài cửa sổ nghe lén, thúc có thấy không? Làm ta sợ muốn chết!” Nói xong vỗ vỗ ngực, ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-van-do/3237178/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.