Mây phủ đầy đỉnh núi, bầu trời u ám đượm vẻ thêlương, gió thổi vi vu. Trên con đường từ Bắc Hà xuôi về phương đông, một trang thanh niên tuấn tú khoát áo bạch bào, chạy như cơn gió lốc ...
Gió vẫn càng lúc càng mạnh, lạnh buốt thấu xương, thế mà chàng thanh niênnọ không ngừng gia tăng cước trình. Chàng thanh niên ấy chẳng ai xa lạ,chính là Trầm Miên Tích.
Trời đã tối hẳn, màn đêm buông xuốngcách xa hai thước không thấy bóng người, nhưng với đôi nhãn tuyến tinhnhạy, Trầm Miên Tích vẫn dùng thuật phi hành chạy như bay như biến.
Trầm Miên Tích nhẹ nhàng tung mình chạy tới cổng Mễ gia trang, thấy hai cánh cửa đóng chặt, bèn giơ hai tay gõ mạnh, không hề có tiếng động tĩnh thì lấy làm lạ.
Tâm trí càng khẩn trương, Trầm Miên Tích vận dụng công phu vào hai tay đánh ra một chưởng.
Ầm một tiếng!
Hai cánh cửa mở toang ra, ở trong Mễ gia trang lặng ngắt như tờ, tối om khiến Trầm Miên Tích càng thấy hồi hộp trong lòng.
Trầm Miên Tích vận dụng đôi nhãn quang sáng quắc, tập trung tư tưởng, tiếngmuỗi bay cũng nghe thấy, thận trọng rón rén bước vào trong gia trang. Đi được mấy bước, bỗng chàng quay mình trở lại đóng chặt hai cánh cửa, rồi mới bước thẳng vào trong, đi qua một chiếc sân rộng, tới nơi đại sảnhchàng điềm nhiên bước vào.
Ở trong đại sảnh tối đen như mực, mộtluồng gió lạnh thổi ào theo, những bức tranh treo trên tường bị luồnggió thổi đập vào vách nghe xào xạo, khiến cho cảnh vật càng trở nên rùng rợn, huyền bí ...
Trầm Miên Tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-ung-chuong/36670/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.