Đến lúc mở mắt tỉnh lại, Trầm Miên Tích thấy mìnhđang nằm trên đỉnh một ngọn núi cao chọc trời. Chung quanh trên đỉnh,ánh sáng chan hòa khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không một bóng người.
Thoang thoảng nơi miệng một mùi thơm và đăng đắng, cậu ta thầm nghĩ có lẽ aiđó đã cho cậu uống thuốc trị thương, nên thương thế của cậu ta đã đỡnhiều.
Ngược chiều trí óc trở về quá khứ, cậu ta thấy mọi việcxảy ra mường tượng trong ác mộng, cậu ta hoang mang chẳng hiểu tại saomình lại ở chốn này.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vầng thái dương sáng rực như quả cam chín mọng nhú vừa ló khỏi rặng cây ở tít xa ...
Thoáng kinh ngạc, cậu ta lẩm bẩm một mình:
- Ồ! Chẳng lẽ ta đã ngủ trên đỉnh hoang sơn này suốt một ngày đêm rồi ư?
Đang bàng hoàng ngơ ngẩn, chợt cậu nghe một giọng ca buồn buồn từ dưới chân núi vọng lên.
Tiếng ca thê thiết, như giọng than u uất của một oan hồn, như tiếng nấc nghẹn ngào của chinh phụ bên cảnh gối chiếc trời đêm!
Giữa hoang sơn vắng vẻ, chung quanh tầm mắt chỉ là núi thảm viền mây trời,bỗng dưng vang lên giọng ca buồn rười rượi ấy khiến cho ta có một cảmgiác rờn rợn, tưởng chừng như mình đang lạc vào chốn của chuyện LiêuTrai.
Lòng tò mò nổi dậy, cậu ta nghiêng tai nghe hướng của thanh âm, đoạn uể oải đứng lên, bước theo tiếng ca vọng lại ấy.
Giọng ca mỗi lúc nghe rõ hơn, Trầm Miên Tích có cảm giác như mỗi lời ca là mỗi tiếng thổn thức, mỗi giòng lệ tuôn trào.
"Nhìn đêm rụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-ung-chuong/36662/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.