- Ta cho rằng cả đời này đã không còn cơ hội… gặp nàng lần nữa!
Lãnh Vân Thương nắm tay Cầm Mặc, ông đã chờ nàng quá lâu, không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu nữa, nhưng ngày nào ông cũng chờ.
- Có thể thấy nàng bình an, ta… không còn gì tiếc… nuối…
Ông mỉm cười nói, thân thể không chống đỡ nổi nữa, ngã trên mặt đất.
Ông chỉ là một phàm nhân, lại đi yêu một yêu quái, đã định trước là không có kết cục tốt.
- Đừng đi! Chúng ta mới gặp nhau, chàng đừng rời xa thiếp!
Cầm Mặc ôm lấy thân thể ông, giọng run run đầy sợ hãi.
- A Mặc…
Lãnh Vân Thương nhắm mắt lại, thần sắc cực kỳ an tĩnh.
Ông chịu đựng quá lâu chỉ vì muốn gặp nàng một lần, biết nàng vẫn ổn.
Bây giờ tâm nguyện đã thành, ông không thể nào tiếp tục chống đỡ nữa.
- Vân Thương!
Cầm Mặc khàn giọng la lên, vang vọng giữa đất trời.
Khóe mắt nàng rơi dòng huyết lệ, nhớ tới quá trình hai người quen nhau hiểu nhau yêu nhau.
Chàng từng là họa sĩ thiên phú nhất, có thể dùng bút mực trong tay vẽ nên phong cảnh xinh đẹp nhất và con người kiều diễm nhất thế gian.
Nàng yêu chàng, thích lặng lẽ ngắm chàng vẽ tranh.
Chàng thanh lịch mà thuần khiết, tựa như tên của chàng, yên lãnh vân thương (1),nước trong lững lờ.
(1) Khói lạnh mây ngàn.
Đến khi chàng phát hiện sự tồn tại của nàng, nàng mới hiện thân trước mặt chàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tuyet-mong-hoa/2665797/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.