- Không biết nữa! Muội không biết mẹ mình trông thế nào!
Mộng Hàm Yên chăm chú nhìn pho tượng bạch ngọc vô cùng mỹ lệ này, cảm giác chắc không phải là mẹ mình bởi vì lúc nàng nhìn không hề có cảm giác như gặp được người thân.
Thanh Ý Dao từng nói, nàng là cô nhi, chỉ có sư phụ, không có người nhà.
Còn một điểm rất quan trọng nữa, Thanh Ý Dao từng nói, tuổi thực của nàng không nhỏ thế này mà là một giai nhân phong hoa tuyệt thế.
Một ý nghĩ chợt lóe lên, nàng đưa ra một suy đoán to gan:
- Đây không phải là tượng mình chứ?
- Yên nhi đừng đùa nữa! Muội nhỏ như vậy, sao lại là muội được chứ! Hơn nữa muội nhìn nơi này xem, nhất định nó đã có từ rất lâu rồi.
Nguyệt Thiển Mi nghe nàng nói, chỉ cho rằng nàng đang đùa.
- Muội nói thật đấy! Muội cảm thấy đây là dáng vẻ của mình! Không sai! Khuynh quốc khuynh thành, quyến rũ tứ phương!
Mộng Hàm Yên vô cùng tự hào nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nở nụ cười ngọt ngào.
- Yên nhi, muội thật biết đùa!
Nguyệt Thiển Mi vẫn cho rằng nàng đang đùa, không kiềm được bị nàng chọc cười, tâm trạng hoảng sợ ban đầu tiêu tan đi rất nhiều.
Mộng Hàm Yên thấy trong này chỉ có một pho tượng, ngoài ra không còn gì khác:
- Chúng ta ra ngoài thôi! Ở đây cũng không có gì để xem!
Lúc nàng sắp đi thì chợt thấy pho tượng bạch ngọc hình như nháy mắt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tuyet-mong-hoa/2665728/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.