Thời điểm rời giường là lúc sáng sớm, Điệp Thúy vừa vặn đem điểm tâm đến, bản công tử nghĩ thể xác và tinh thần vui vẻ, buổi sáng ăn vô cũng liền giống như mỹ vị, mỹ vị trình độ rất khó hình dung, như cá bỏ vào trong miệng đi, chất thịt non mịn, hương vị nhàn nhạt như gió thổi trên biển, giống như ta đang ôm biển rộng vào lòng, giống như cảm thụ khi còn bé nương ôn nhu ôm ta, rau dại xào xanh biếc, hương vị thanh thúy phảng phất mang ta trở lại với thiên nhiên, nghe tiếng gió gào thét trên cánh đồng bao la bát ngát, rong chơi trên một mảnh xanh um tươi tốt, còn có cái này cơm tẻ, hương vị cỡ nào ngọt ngào, ăn vào một miếng giống như đang đứng trên ruộng lúa vàng óng ánh tươi tốt, ánh mặt trời chiếu xuống, bông lúa nhẹ nhàng đong đưa theo gió. Ăn được những thứ này giống như vừa ăn vừa nghe người tấu nhạc, còn có thật nhiều cô nương chạy tới khiêu vũ, ta mở ra chiết phiến trong tay, trên đó viết một chữ thật to “Hảo”...
Ta đang miêu tả vị đạo thức ăn, nói đến phân nửa, kỳ thực ta còn muốn diễn tả tiếp, đại mỹ nhân mỹ vị còn hơn thức ăn trên bàn bản công tử vừa hình dung, ăn tốt bao nhiêu? Thông minh thông minh nếu không phải là bản công tử, còn ai có thể nói ra được, hắc hắc.
“Điệp Thúy, mang đậu hũ đi.”
“Công tử, ngươi thường ngày không phải yêu nhất sỗ sàng sao?”
“Tóm lại ta hiện tại không muốn ăn, ngươi lấy đi là được.”
Ta van ngươi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tu-cua-hoang-thuong-cuoi-vo/574677/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.