Mấy ngày sau, Ỷ Hương lâu phái người cầm thiệp mời tới tìm ta, người đó là Vân Yên cô nương, Vân Yên không mời du côn cắc ké đang bị cấm túc theo, ta suy nghĩ trong chốc lát, quyết định vẫn nên nói với ngốc tử một tiếng.
“Ngươi mặc áo rách quần manh đứng đây để trúng gió a?” Vừa vào cửa thì nhìn thấy một tên công tử tóc tai lộn xộn, chỉ mặc quần áo trong dựa vào cửa sổ, chống chân lên tường, cứ như bức tường đó có thâm cừu đại hận với nàng vậy.
“Tẫn Hoan, ta chán quá.” Nàng đứng thẳng dậy, không cẩn thận giẫm lên quần áo đang bày bừa dưới sàn, làm nàng té xuống đất.
Ta chạy nhanh tới định đỡ nàng dậy, nàng không muốn đứng dậy, cứ quỳ rạp dưới đất muốn ta đỡ lên. Tay ta còn chưa kịp cầm lấy y phục của nàng thì nàng đã xoay người lại. Ta còn chưa thu tay lại thì nàng đã kéo ta xuống khiến ta ngã trên người nàng, quần áo của nàng do bị tác động nên lại bị hở xuống dưới, để lộ bả vai ra ngoài.
Hai tay hiện tại của ta đang đặt ở thắt lưng của nàng nên khó có thể dùng lực được, lại càng không thể rút ra. Môi ta vừa vặn áp lên bờ vai trơn bóng kia, nơi đó thoang thoảng một mùi hương thật dễ chịu, nàng ở phía dưới vặn vẹo muốn tránh ra, vì nàng không chịu nằm yên nên tay của ta lại càng không thể rút ra được. Ta muốn ngẩng đầu tránh đi sự tiếp xúc thân mật này, nhưng đồng thời nàng cũng vội vã muốn ngồi dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tu-cua-hoang-thuong-cuoi-vo/574649/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.