“Nha! Ngươi xem hai vị công tử kia kìa, thoạt nhìn sao lại xứng đôi thế chứ?”
“Vị công tử ngốc kia không kể, nhưng vị công tử tuấn mỹ nọ đúng là khiến khuê nữ người ta biết sống thế nào đây? Khó trách họ lại không gả được cho người khác, ô ô ô ô ô...”
“Tuấn tú công tử, nếu ngươi quay đầu lại, ta nguyện ý chờ ngươi mười năm nha!”
“Người quay đầu lại lại là công tử ngốc, hơn nữa hắn còn quẳng mị nhãn với ta, mệnh thực đắng a! Mệnh hồng nhan như ta quả là nhiều đắng cay! Ô ô ô ô ô...”
“A a! Tuyệt mỹ công tử bỏ tay công tử ngốc ra rồi, muội muội, chúng ta vẫn có hi vọng.”
Ta nghe hai nữ tử bên kia đường mặc y phục màu xanh nhạt và màu hồng phấn nói chuyện với nhau, không khỏi chột dạ, vừa thẹn vừa giận, vội bỏ tay nàng ra rảo bước về phía trước. Lạc công tử quả thật là vua tự kỷ, còn quay đầu nhìn hai nữ tử nọ. Nàng chạy đuổi theo ta, kéo tay áo ta lại.
“Tẫn Hoan, ngươi bị sao thể? Có phải không thoải mái ở đâu không?” Nàng lo lắng.
“Không có.” Ta cố hết sức duy trì vẻ mặt lãnh đạm của mình.
“Vậy tại sao ngươi lại không vui? Có phải ta làm sai cái gì không?”
“Không có, ngươi rất tốt.” Ta không muốn nói chuyện với nàng.
“Nếu như là ta không tốt, ngươi ngàn vạn lần nhớ nói cho ta biết nha! Đừng nóng giận! Sẽ có hại cho thân thể của mình đó!” Nàng túm tay áo của ta, ta muốn giật tay lại, nhưng lại nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tu-cua-hoang-thuong-cuoi-vo/574639/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.