Chỉ có điều là, thân thể mềm mại như vậy làm cho hắn lập tức huyết mạch dâng lên muốn phun trào. Xoay người lại, ôm lấy Mai Tuyết Tình, nôn nóng bước nhanh tới noãn sàn, “Tình nhi, ta muốn nàng!” Cố hết sức đè nén lại lửa lòng bản thân đang hừng hực muốn dâng trào lên, căng cứng ở bụng dưới của nàng, làm cho nàng hiểu rõ dục vọng của chính mình. “Tiểu Hoa còn ở bên ngoài mà!” Mai Tuyết Tình biểu hiện vẻ tiếp nhận đến cực điểm khiến cho Hạng Ngạo Thiên cảm giác như được mời gọi càng thêm nôn nóng, nàng cũng đỏ mặt thẹn thùng, trống ngực đập liên hồi. “Ta nói cho nàng hay, cần chuẩn bị trước một gian phòng khác cũng có noãn giường đốt sẵn lò sưởi! Muội ấy lúc này cũng sắp đến đây rồi!” Hạng Ngạo Thiên bàn tay to một lần nữa lại vuốt ve thân thể nàng, tháo phăng cái áo ngủ bằng gấm, áp sát thân thể hai người lại, sau đó, rất nhanh chóng cởi bỏ hoàn toàn y phục của hai người. “Để Ngạo Mai cùng ta ở chung một gian phòng là được rồi...” “Không được… Ta tới đây sẽ nghỉ ở đâu?” Một giọng nói tràn đầy bực tức truyền đến, “Ta muốn cùng nàng ở chung một chỗ!” “Ngươi nha… Lòng dạ thật hẹp hòi … Có đúng là hoàng đế không đây!” Mai Tuyết Tình gõ gõ vào đầu của hắn. “Tình nhi… Ta sẽ không làm nàng đau chứ?” Hạng Ngạo Thiên không thể xác định, đây chính là từ sau lúc Mai Tuyết Tình bị thương, bọn họ lần đầu tiên mây mưa chi hoan*. (* ý là: hoan lạc ân ái) Khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào ngực hắn, tiếp tục câu nói trước lên tiếng, “Ngạo Mai bị thương, cửa hàng không người nào trông coi, ta muốn trở về!” “Không được…” Bàn tay to tiếp tục không ngừng di chuyển mơn trớn trên khắp thân thể trắng noãn mềm mại trơn láng. “Nhiệm vụ của nàng vốn là khuyên bảo Ngạo Mai, đừng để cho muội ấy đem ủy khuất dấu nhẹm trong lòng, tiền tài vốn là vật ngoài thân, lúc nào cũng có thể kiếm lại!” Hôn nhẹ lên trán giai nhân một cái. “Hơn nữa, Liên nhi các nàng ấy bây giờ cũng có thể tự mình giải quyết được rồi, nàng cũng không cần việc gì cũng tự mình làm lấy!” “Vậy chờ Ngạo Mai sau này khỏi hẳn, ta trở về đi, có được hay không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ như trẻ nhỏ lộ vẻ khổ sở thật làm rung động lòng người. “Sau này hãy bàn nha!” Đem Mai Tuyết Tình ôm siết chặt hơn vào trong lòng thật lâu, “Ta lần này đi, đợi đến lúc có được nhiều người có tài năng có thể trở về, nàng nhất định phải chiếu cố thân thể mình cho tốt!” “Biết…” Mai Tuyết Tình ngoan ngoãn dịu dàng đáp. Vừa lại âu yếm hôn lên mặt giai nhân một cái, “Ngạo Mai nhân tiện giao cho nàng rồi, nhất định phải giúp muội ấy giải khai những gút mắt trong lòng!” Sau một hồi ôn nhu triền miên xong. Thay Mai Tuyết Tình mặc lại y phục, Hạng Ngạo Thiên rất nghiêm túc nói, “Tình nhi, nàng biết không, chuyện này, nàng đương nhiên cũng có chút trách nhiệm.” “Ta… Ta có cái gì trách nhiệm?” Mai Tuyết Tình bị hù dọa giật mình. “Chuyện Trần Nhất Kiếm lẻn vào cung, không phải là nàng nói cho Ngạo Mai biết sao?” Chỉ cần suy nghĩ qua một chút, là biết ngay do Mai Tuyết Tình nói ra. Biết chuyện Trần Nhất Kiếm lẻn vào, không có mấy người biết qua, mà Mai Tuyết Tình chính là một trong số đó. Nàng lại là người hay cùng Ngạo Mai tiếp xúc thường xuyên nhất, không phải nàng, còn có người nào khác? Mai Tuyết Tình có chút chột dạ, chính mình không kín miệng, vô tình khiến cho Ngạo Mai đã bị thương tổn lớn đến như vậy. “Là ta nói…” Mai Tuyết Tình thản nhiên thừa nhận. “Trong lúc đó ta thật không biết nàng ấy cùng Trần Nhất Kiếm có tình cảm gút mắt gì đó, nếu như biết rõ, ta cũng sẽ không lỗ mãng như vậy đâu!” “Quên đi!” Vỗ vỗ nhè nhẹ vào lưng Mai Tuyết Tình, an ủi nói: “Chuyện đã phát sinh, cũng may tánh mạng không có nguy hiểm, nàng hãy an ủi xoa dịu nổi đau của Ngạo Tuyết, như vậy cũng xem như là lấy công chuộc tội rồi!” Hạng Ngạo Thiên chỉ là muốn cho Mai Tuyết Tình thông qua chuyện này, trong lòng sẽ cảm thấy có chút áy náy, tiện thể để cho nàng lại tiếp tục nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa mà thôi. “Ta đây phải biết được chân tướng sự chuyện, mới có thể tìm được gút mắt trọng tâm câu chuyện, lúc đó mới có cách gần gũi an ủi Ngạo Mai chứ!” Mai Tuyết Tình hy vọng Hạng Ngạo Thiên đem mọi chuyện đã xảy ra toàn bộ từng chi tiết, không chút nào giấu giiếm lại mà nói hết cho nàng biết. Đem giai nhân đặt vào trong lòng ở tư thế thích hợp, vừa có thể nhìn thấy mặt của nàng, vừa có thể làm cho nàng an phận ngồi dựa vào trong vòng tay ôm ấp của mình. Ngay sau đó, Hạng Ngạo Thiên rủ rỉ nói bên tai nàng. Trên cơ bản đem những lời Trần Nhất Kiếm đã nói, một chữ cũng không sót, toàn bộ lặp lại cho Mai Tuyết Tình nghe. “Ngươi vừa nói, Trần Nhất Kiếm vào cung là vì giúp muội muội hắn tìm một người, người kia chính là Hàn Thanh sao! Sau đó, Ngạo Mai liền hiểu lầm hắn, tưởng rằng hắn là thích khác muốn gia hại ngươi?” Mai Tuyết Tình sắp xếp lại đầu đuôi câu chuyện. “Đúng vậy!” Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhéo chóp mũi xinh xắn của nàng một cái. “Như vậy Ngạo Mai cùng Trần Nhất Kiếm thật ra là quan hệ gì? Nếu như, bọn họ chỉ là bằng hữu bình thường, Ngạo Mai cũng không có phản ứng kịch liệt như vậy!” Mai Tuyết Tình hồi tưởng thời điểm trên cổ Ngạo Mai có những vết bầm xanh nhạt, bất tri bất giác mỉm cười. Tục ngữ nói, yêu càng đậm, hận càng sâu, quan hệ giữa bọn họ quả thật không đơn giản! “Đúng vậy, Trần Nhất Kiếm trở lại là muốn cưới Ngạo Mai làm thê tử, ta không đồng ý!” Hạng Ngạo Thiên cũng là ở thế khó xử. “Ta không đồng ý đúng là cũng có lý do, hơn nữa chủ yếu chính là Ngạo Mai cũng không đồng ý! Trần Nhất Kiếm muốn gặp Ngạo Mai, đều bị Ngạo Mai cự tuyệt rồi! Thật đáng thương cho thái tử Nam Trần quốc rồi!” “Cái gì? Hắn là thái tử?” Mai Tuyết Tình kinh hô lên tiếng! “Ta nhìn thấy hắn phong độ văn nhã, thì đã biết, hắn không phải phú thì quý, thật không nghĩ tới rốt cuộc là thái tử Nam Trần quốc, hoàng đế tương lai!” Mai Tuyết Tình âm thầm tính toán, lộ ra dáng vẻ nghịch ngợm mỉm cười, “Vậy tốt lắm chứ! Không ngờ đúng là môn đăng hộ đối!” Nàng không phát hiện vẻ mặt của Hạng Ngạo Thiên đã mau chóng chuyển ra xắm ngắt, lộ vẻ ghen ghét ra mặt rồi. “Tình nhi, nàng là nữ nhân của ta, không thể lại muốn nam nhân khác chứ, trong lòng của nàng chỉ có thể có một mình ta.” “Không được, chuyện của Trần Nhất Kiếm, ta nhất định phải ngẫm lại thật cẩn thận, bên cạnh ngươi nhiều nữ nhân như vậy, ta còn không ăn dấm chua đây, mới vẻn vẹn có một tên Trần Nhất Kiếm, ngươi đã thành ra bộ dáng kia rồi!” Mai Tuyết Tình cố ý lấy lời nói kích thích Hạng Ngạo Thiên. Kỳ thật, nhìn thấy bên người hắn nhiều nữ nhân như vậy, Mai Tuyết Tình không phải không ăn giấm, chỉ là nàng cảm giác được chính mình không có tư cách ghen. Một người ở hiện đại, có thể nói không biết lúc nào sẽ im ắng biến mất, tựa giống như khi nàng vô thanh vô tức đến nơi đây. Nàng sao lại có thể can thiệp quá sâu đến cuộc sống cá nhân của Hạng Ngạo Thiên chứ? Nàng là người của hắn? Thê tử? Phi tử? Hay là một nữ nhân bình thường được hắn yêu thương? Mai Tuyết Tình thường xuyên lúc đêm khuya tĩnh mịch đôi lúc tự hỏi chính mình, cũng thường xuyên bị loại cảm giác hoang mang này hành hạ ăn không ngoan ngủ không yên. Dùng lời nói kích thích Hạng Ngạo Thiên chỉ bất quá vốn là nàng mượn đề tài nói chuyện của mình, nghĩ muốn thổ lộ ra một chút áp lực đè nặng trong lòng chính mình mà thôi. “Nàng nếu không thích, ta hôm nào sẽ đem hậu cung đều phế đi, thế nào?” Hạng Ngạo Thiên cảm thấy được Mai Tuyết Tình khác thường. “Chỉ có điều là, nàng phải đáp ứng ta, trở thành hoàng hậu của ta!” “Ngươi không e sợ làm cho thiên hạ này loạn lên sao!” Mai Tuyết Tình than nhẹ một tiếng. “Ngạo Sương đã có chút tăm hơi rồi sao? Ta bây giờ thân phận chính là muội muội của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn thiên hạ này đại loạn vì những sai lầm sao, lấy muội muội của chính?” Một thời gian dài trầm mặc… … Mỗi lần nhắc tới chuyện Ngạo Sương, bầu không khí đều tràn đầy vẻ ưu thương cùng bất an. Khuyết nguyệt quải sơ đồng, lậu đoạn nhân sơ tĩnh. (nguyên văn: 缺月挂疏桐, 漏断人初静,dịch nghĩa: Trăng sơ huyền treo trên ngọn ngô đồng thưa lá. Trời khuya, người bắt đầu thưa vắng, chỉ nghe tiếng tí tách của đồng hồ canh chừng giờ đêm. Ý thơ: Trăng sơ treo đỉnh ngô đồng, giọt khuya tí tách người lần lần thưa. Trăng sơ ở đây ý là mảnh trăng non. Câu này trích trongbài “Khuyết nguyệt quải sơ đồng” của Tô Đông Pha, ai có hứng thú thì tìm hiểu thêm trên google nhé). Sau khi Ngạo Mai tới đông trang, Hạng Ngạo Thiên, Hàn Thanh, Liên nhi ba người chỉ ở lại nghỉ tạm trong chốc lát, đơn giản hàn huyên mấy câu, vừa lại vội vã gấp rút quay trở lại kinh thành rồi. Lúc gần đi, Hàn Thanh giao cho Mai Tuyết Tình một phong thơ, nói là Hứa Sơn cho người ta mang tới. Hạng Ngạo Thiên cũng đã bất đắc dĩ rời đi, thừa dịp lúc người khác không chú ý, đặt một cái hôn lên môi Mai Tuyết Tình thật sâu. Cuối cùng, trước khi bọn hắn rời đi còn dặn dò lại, nói nếu không có việc gì, nên ít đi ra ngoài chạy loạn, gần đây tình hình không được yên ổn! Mai Tuyết Tình nghĩ rằng hắn cố lộng huyền hư*, cũng chẳng để ở trong lòng. (*ý là: cố làm cho ra vẻ huyền bí, nói qua) Ban đêm, tiểu thư hai nàng cùng ngủ chung một phòng. Chỉ cần Hạng Ngạo Thiên không có ở đây, các nàng như thế nào ngủ cũng đều không sao cả! Ngạo Mai nước mắt lưng tròng hướng về phía Mai Tuyết Tình kể ra sự tình chân tướng. Đương nhiên, có chút xấu hổ mở miệng, khi đến những đoạn mấu chốt khó nói Ngạo Mai cũng lược bỏ qua bớt. Mai Tuyết Tình thông minh rốt cục cũng hiểu rõ, những vết bầm nhạt ứ đọng lại trên cổ Ngạo Mai thủ phạm gây nên chính là Trần Nhất Kiếm. Hai người nhẹ giọng cùng nhau trò chuyện, một người thút thít khóc. Một người ôn nhu dỗ dành, mãi đến lúc phương đông vừa ló lên ánh dương trắng bạc, mới tiến vào mộng đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]