Bên trong ngự thư phòng.
Hạng Ngạo Thiên ngồi dựa vào long ỷ, nhắm mắt trầm tư.
Những gì Ngạo Mai nói, từng lời từng lời một lần nữa ở bên tai nhớ tới.
Ngạo Mai cũng bắt đầu hoài nghi tiểu nữ nhân này rồi, chuyện này trong cung, nàng còn có thể lưu lại bao lâu?
Cầm lấy bài thơ nàng đã viết để trong ngự thư phòng, Hạng Ngạo Thiên thầm đọc:
“Môn ngoại vô nhân vấn lạc hoa, Lục âm nhiễm nhiễm biến thiên nha, Lâm oanh đề đáo vô thanh xứ, Thanh thảo trì đường độc thính oa” (bài Xuân mộ của Tào Bân)
Dịch ý:
Chiều Xuân
1-
Chẳng ai ngoài cửa hỏi hoa rơi
Sắc biếc trời xanh trải khắp nơi
Oanh hót rừng im trời quạnh vắng
Cỏ xanh ao lạnh ếch kêu trời
2-
Chẳng người thăm hỏi hoa rơi
Bóng xanh biêng biếc khắp trời lung linh
Oanh ca rừng vắng lặng thinh
Cỏ xanh ao lạnh rùng mình ếch kêu
(Hải Đà)
“Song song ngoã tước hành thư án, Điểm điểm dương hoa nhập nghiễn trì. Nhàn toạ tiểu song độc “Chu dịch”, Bất tri xuân khứ kỷ đa thì” (Bài Mộ xuân tức sự)
Dịch thơ : Cảnh chiều Xuân (Nguyên Hà)
Sẻ liệng từng đôi bên án sách
Hoa dương lấm tấm điểm lòng nghiên
Bên song ngồi rỗi đọc Chu Dịch
Chẳng kể xuân rời đã mấy phen!
Nàng hẳn là vốn là một phụ nữ không thích cuộc sống gò bó tẻ nhạt, vốn là một người phụ nữ cô đơn.
Cuộc sống ở trong cung, nàng thật sự có cảm giác cô đơn vậy sao?
Từ trong ý cảnh miêu tả trong bài thơ, có thể đoán nàng không phải một người có lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tu-cua-ca-ca/1617337/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.