Không có chứng cứ xác thực, Lâm Thuật cũng không nói suy đoán của mình, đây là thói quen từ khi mười tuổi của hắn, người bên ngoài đều nói hắn cẩn thận ổn trọng, chỉ có hắn tự mình biết, suy đoán của mình vĩnh viễn là chuyện tốt mất linh chuyện xấu linh, ví dụ như hiện tại, hắn mới từ Hạc Ẩn Phong trở về thì đã nhận được thánh chỉ Tây chinh.
Thánh thượng cân nhắc đến thương thế của Lâm Thuật, đã phái Thiết Hổ Doanh đến miền Tây tiền tuyến ngăn cản trước, đặc biệt cho phép Minh Uy Doanh của Lâm Thuật trì hoãn đến ngày lập xuân mới theo tới tiền tuyến. Bộ lạc tại đại thảo nguyên miền Tây Nạp Bố Lặc Đan vào mùa đông thiếu nước thiếu lương thực, mỗi cách vài năm lại muốn xâm chiếm một lần, nhưng năm nay có chỗ bất đồng chính là, bọn họ súc thế đã lâu, rốt cục xác nhập được thêm vài bộ lạc trung đẳng, hơn nữa còn cùng Tây quốc giao dịch binh khí, sức chiến đấu so với trước kia tăng cường hơn rất nhiều.
Thiết Hổ Doanh có thể chống được tới lập xuân hay không thật không thể biết d9c.
Lâm Thuật bảo người đem chiến thư (sách về chiến tranh) tới, bắt đầu nghiên cứu từ tiền triều của bộ lạc Nạp Bố Lặc Đan. Nhìn cả ngày chỉ cảm thấy mắt đau xót, lúc đứng dậy hoạt động lại lơ lãng làm rơi cành hoa của Hạc Nguyên, đau lòng mà nhặt lên nhìn nửa ngày, lại nhớ tới đối thoại ngày ấy, tâm niệm vừa động liền lấy theo chiến thư cùng một vài trang bị hành quân đơn giản đến Hạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tu-co-ngu-he-liet/37860/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.