Khi Giáng Lam tỉnh lại, nhìn thấy ánh nắng chiều, y liền biết mình vẫn còn sống.
“A, ngươi tỉnh rồi?”
Giáng Lam theo thanh âm nhìn lại, ngoài ý muốn nhìn thấy một vật thể còn sống ngoại trừ bản thân. Đôi con ngươi hắc bạch phân minh, thần thái xán lán đang dõi theo y, phảng phất như đang nhìn một món bảo bối gì đó rất trân quý. Y vô thức mà xoay người trên, da thú huyễn hóa ra trong lúc hôn mê lập tức biến thành một tầng áo vải, với sức lực của y hiện tại, biến ra áo vải đã có chút miễn cưỡng rồi.
“Ngươi bị thương, ta có mang theo dược, ” Lạc Húc lấy thuốc trị thương tùy thân từ trong túi ra, cẩn thận từng li từng tí mà đưa tới trước mặt Giáng Lam, “Nếu ngươi tin ta, vậy để ta giúp ngươi bôi thuốc a.”
Giáng Lam bán híp con ngươi: “Ngươi không hiếu kỳ vì sao áo khoác lông chồn vừa rồi đột nhiên biến mất?”
Lạc Húc ngẩn người: “Đúng vậy, Sao lại đột nhiên biến mất a? Nga, ta đã biết, ngươi là thần tiên mà! Nếu không sao có thể sống sót sau khi bị Lôi Thần hỏa thiêu! Ân, thần tiên sẽ có pháp thuật, đại khái cũng không cần dùng dược của những người phàm tục như ta rồi.”
“Đợi một chút.” Giáng Lam thấy Lạc Húc muốn thu dược lại, nghĩ đến khí lực bản thân cơ hồ đã tiêu hao gần hết, cũng phải nhờ những thảo dược kia chế thành thuốc mỡ thì tổn thương mới có thể nhanh chóng lành được, vì vậy có chút không được tự nhiên mà đối với Lạc Húc nói: “Dược kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tu-co-ngu-he-liet/37856/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.