Lão đạo vân vê râu trắng, như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn kim điêu.
Tiểu Bàn lắc lắc kim điêu đang cụp đầu, hỏi: “Này, tỉnh, đừng có giả chết nữa. Ngươi không phải Ngôn Linh sử của Dư Nham sao? Hắn đem Thịnh Quân giấu chỗ nào rồi?”
Kim điêu bị lắc tới hấp hối, vỗ vỗ hai cánh, nói: “Phía nam, đi về phía nam.”
“Nói cho rõ!”
“Ta, ta cũng không rõ mà, Long Nữ đại nhân! Ta là một con chim, không phải một con chó a!”
“Long Nữ bớt giận!” Thủy Thần sông Hàm Lãng tóc đỏ râu đỏ phá sóng mà lên, bay đến trước mặt Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn ném kim điêu cho lão đạo, đối với Thủy Thần nói: “Xem xem, ta gấp đến mức quên mất chỗ này có ngươi rồi! Ngươi nhất định biết rõ chuyện gì đã xảy ra! Nói đi nói đi, Thịnh Quân đi đâu vậy?”
Thủy Thần có chút chần chờ mà đáp: “Nói thì cũng đơn giản, là do sát khí quá nặng của Dư Nham, Thịnh Quân không cách nào áp chế. Một khi sát khí đã làm cho cả tòa núi sụp xuống, tất nhiên cũng sẽ làm cho nước sông Hàm Lãng dâng lên, tràn ra hai bờ. Bởi vậy, Thịnh Quân thu nạp nguyên thần cùng sát khí của Dư Nham.”
Tiểu Bàn lúng ta lúng túng nhìn Thủy Thần: “Thu nạp? Thu nạp là có ý gì? Thịnh Quân tuyệt đối không có pháp bảo mạnh hơn Giới Tử tháp!”
Gương mặt Thủy Thần lộ vẻ khó xử.
Lão đạo chợt cười to nói: “Không nghĩ tới a không nghĩ tới! Thịnh Quân kia lại dám mạo hiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tu-co-ngu-he-liet/2025574/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.