Có lẽ là bởi vì quan hệ với Xu Mật Sứ, lúc Nghiêm Thượng rời đi cũng không bị cản trở.
Nghe tiếng vó ngựa đi xa, nội tâm Cung Cừ bình tĩnh hơn bất kỳ lúc nào, chính thức trở thành giếng cổ không có sóng, không vui không buồn, nhưng việc này không có nghĩa là hắn sẽ bó tay chịu trói.
Con cháu Ninh Triêu, chỉ có thể chết vì Tổ quốc!
Cung Cừ đã đoán đúng, phái nghị hòa muốn giao cho Bắc Di Vương, phải là một Thái tử còn sống, cho nên khi hắn liều chết mà đánh, phát nghị hòa vẫn không dám hạ sát thủ. Hắn đoạt ngựa, chạy ngược hướng Nghiêm Thượng đã đi, vọt vào một tòa núi vô danh.
Ngựa đoạt được không bì kịp với Phong Lôi chiến mã, chỉ biết mang theo Cung Cừ chạy về chỗ cao, cuối cùng chạy tới đỉnh núi bên vách đá.
Phái nghị hòa sợ Cung Cừ nhảy xuống, thi thể vô tồn, sau này không thể bàn giao cùng Bắc Di Vương, vì vậy cũng không dám ép sát, cứ không gần không xa mà giằng co như vậy, tự cho là đúng mà một bên dùng vũ lực uy hiếp, một bên bịa ra hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt.
Cung Cừ lấy ra ngọc tỷ truyền quốc, thấy được hay mắt già nua của Thừa tướng lập tức lóe sáng. Hắn cười cười, đem ngọc tỷ ném mạnh lên mạnh đất.
Ba~ Xoảng…!
Ngọc tỷ được điêu khắc vô cùng tinh xảo, nhưng bên trong đã có vô số vết nứt, thêm nữa là Cung Cừ vừa ném nó lên một nham thạch cực cứng, dùng sức lực từ đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tu-co-ngu-he-liet/2025570/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.