Lục Đình Tranh tỉnh lại, kinh hãi mà cảm thấy xương cốt toàn thân như bị rút ra, chỉ còn lại có một đống huyết nhục, hư nhuyễn nằm sấp co quắp thành một đoàn.
“Ngươi xem ngươi xem, tỉnh a!”
Lục Đình Tranh nhìn lão đầu so với mình còn ầm ĩ hơn, đột nhiên nhớ tới vấn đề sống chết của mình, thân thể không nhúc nhích được, chẳng lẽ là bởi vì hồn bất phụ thể? Nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong lòng rùng mình một cái.
“Trông thấy chưa! Tròng mắt quay tròn loạn chuyển đây này! Không có ngốc!”
Lục Đình Tranh bị lão đầu làm cho đầu cháng não trướng, liếc mắt, phát hiện trần nhà có chút quen mắt, lại đón lấy một gương mặt càng thêm quen thuộc lọt vào tầm mặt.
“Có thể nói không?” Vinh Khôn hỏi, thuận tay đem lão đạo từ trước mặt Lục Đình tranh đẩy ra.
“À?”
“Xem ra là có thể nói đó.” Vinh Khôn nhếch khóe miệng.
Lục Đình Tranh trông thấy biểu tình này, đột nhiên thay đổi sắc mặt, ách lấy cuống họng cấp thiết giải thích: “Ta không phải cố ý không trở lại! Ta… Ta là vì trong nhà xảy ra biến cố, bị bức không đường lui phải nhảy sông đó!”
“…”
Lục Đình Tranh không nhìn ra cảm xúc trên mặt Vinh Khôn, thở hổn hển hai ngụm, thừa dịp Vinh Khôn còn chưa làm ra quyết định sau cùng, gấp rút vì chính mình giải vây: “Ta biết rõ ngươi là thần tiên, sẽ có biện pháp bắt ta trở về, ta làm sao dám không trở lại! Cho nên… cho nên ngươi không thể trách ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tu-co-ngu-he-liet/2025550/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.