Chương trước
Chương sau
Đệ thất thập chương.

Mạc Phi Trần nhất thời hiểu ra, Ôn Tiềm Lưu cũng chưa chắc biết Hà Uẩn Phong đang ở nơi nào tại Tây Vực, hắn nói thế bất quá chỉ là muốn nhìn Mạc Phi Trần phản ứng thế nào mà thôi.

"Vô Lượng đại sư là người xuất gia, có lẽ sẽ không thích những cảnh đánh đánh giết giết như thế, có thể hiểu được." Ôn Tiềm Lưu lại nhìn về phía Quân Vô Sương nói: "Không biết Quân giáo chủ tính toán thế nào?"

Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Quân Vô Sương.

Hắn cười cười, ngón tay xẹt qua sợi tóc bên tai, cái loại tác phong không chút ý kiến khiến người ta đoán không ra hắn đang nghĩ gì.

"Xem ý kiến Mạc cung chủ đi, nếu hắn nói đánh Bái Huyết giáo, ta sẽ đi. Còn không hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức ở Trung Nguyên thì ta đây cũng sẽ bồi phụng ở Trung Nguyên vậy."

Vì thế, mọi người lại nhìn về phía Mạc Phi Trần, mà hắn tựa như chẳng nghe thấy, đạm nhiên ăn rau.

Vô Lượng đại sư lại lên tiếng, "Mục đích của ngày hôm nay tới đây là để dự lễ truy điệu của Liễu cung chủ, chuyện tình đánh Bái Huyết giáo không bằng lúc khác lại bàn đi."

"Không sai không sai, là Tiềm Lưu lỗ mãng rồi." Ôn Tiềm Lưu hướng Mạc Phi Trần làm lễ, nói: "Bất quá nếu hôm nay chưởng môn cái phái trong võ lâm đều ở đây, Tiềm Lưu khẩn cầu chư vị tháng sau tới tham gia buổi họp bàn kế đánh Bái Huyết giáo, mong rằng Mạc cung chủ lúc ấy cũng có thể tới. Phải biết tiền bối Hà Uẩn Phong đi lâu như vậy còn chưa trở về, xác thực rất nguy hiểm a."

Ngón tay Mạc Phi Trần đang cầm đũa run lên, hắn biết Ôn Tiềm Lưu nói không sai, Hà Uẩn Phong là vì ở Bái Huyết giáo không tìm thấy mình nên chưa trở về, hay là đã xảy ra chuyện gì?

Ba ngày sau, chưởng môn các phái rời đi, nhưng Khúc Thiếu Phong trước khi đi lại đặc biệt tới gặp Mạc Phi Trần lần nữa.

"Khúc môn chủ mời ngồi." Mạc Phi Trần rót trà cho đối phương.

Khúc Thiếu Phong mỉm cười, "Mạc cung chủ, ta nhận ra ngươi không phải là người quá câu nệ hình thức bề ngoài, bất quá ngươi đối với ta...."

Mạc Phi Trần cười cười gãi đầu, nói thừa, ngươi là tình thứ hai của mẫu thân ta, thấy ngươi cũng phải là một nửa như thấy phụ thân chứ.

"Ta còn nhìn ra khi ta hỏi ngươi, nữ nhi có phải đã bị Bái Huyết giáo bắt đi rồi hay không, ngươi muốn nói không phải, nhưng ngươi lại không nói gì cả." Khúc Thiếu Phong nhấp một ngụm trà, "Tuy rằng người trên giang hồ đều biết Khúc Thiếu Phong ta rất ít xen vào chuyện giang hồ, suốt ngày mê mải thu thập thơ họa (tranh + thơ),thế nhưng không có nghĩa là ngay cả năng lực nhìn thấu một người cũng không thế."

"Khúc môn chủ, người tin tưởng ta không?" Mạc Phi Trần ngẩng đầu hỏi.

"Ta in tưởng." Khúc Thiếu Phong nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Liễu cung chủ tin tưởng ngươi, Lục Khinh Mặc tin tưởng ngươi, Hà Uẩn Phong cũng tin tưởng ngươi, bọn họ không thể nào đi tin tưởng một người không phải người tốt."

"Bởi vì người khác tin tưởng ta ngươi mới có thể tin tưởng, ngươi không nghĩ bản thân mình quá tín thác bọn họ rồi sao?" Mạc Phi Trần thở dài một hơi, "Liễu cung chủ chính là vì tin tưởng một kẻ được tất cả mọi người tin tưởng, mới có kết cục là một lọ tro cốt đó."

"Thê tử ta tin tưởng ngươi, ta cũng tin." Thanh âm Khúc Thiếu Phong trầm thấp, thế nhưng nghe thấy lại rất chân thực, "Ta tin tưởng nhi tử của nàng cũng có tâm địa thiện lương giống như nàng."

Mạc Phi Trần giật mình, Khúc Thiếu Phong biết mình là nhi tử của Ô Thanh Ngôn rồi?

"Vì thế thỉnh nói cho ta biết sự thật."

Nuốt nuốt nước bọt, Mạc Phi Trần chậm rãi nói: "Khúc môn chủ, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết Khúc tiểu thư không hề bị Bái Huyết giáo bắt đi, mà người hại chết Liễu cung chủ không phải là Bái Huyết giáo, nhưng nếu như ta nói ra tên kẻ này, Khúc tiểu thư sẽ mất mạng."

Khúc Thiếu Phong chậm rãi đứng lên, gật đầu với hắn, "Ta hiểu được. Ta chỉ muốn nói vô luận ai lấy Hi Nhược ra uy hiếp ngươi làm gì, ngươi tuyệt đối không được làm việc sai trái. Cho dù Hi Nhược thực sự chết."

Nói xong, hắn liền đi ra ngoài. Nhìn hắn đã đi xa, Mạc Phi Trần cầm chén trà uống cạn.

Một thân ảnh bạch sắc chậm rãi đi tới, tựa như chỉ có ý muốn tản bộ trong đình viện ngồi xuống trước mặt Mạc Phi Trần, "Vì sao không nói cho hắn biết kẻ đó là Ôn Tiềm Lưu. Hay là, không muốn mẫu thân của ngươi được gả cho Khúc Thiếu Phong?"

Mạc Phi Trần tựa tiếu phi tiếu (ngoài cười mà trong không cười),"Quân giáo chủ, nơi đây là Tú Thủy cung, gian phòng này là nơi ở của ta, ngươi vẫn có thói quen không mời mà đến a." Hắn âm thầm ngưng tụ chân khí, phòng ngừa Quân Vô Sương động tay động chân.

Ngón tay thon dài của Quân Vô Sương gõ lên mặt bàn, "Khẩn trương cái gì, nơi đây không phải là địa bàn của ngươi sao? Hơn nữa lần trước.... ngươi lẽ nào không được sảng khoái?"

Mạc Phi Trần hừ lạnh một tiếng.

Đúng lúc này, một đạo kiếm khí xuyên qua khe cửa vọt vào, cửa gỗ rung động mạnh mẽ, cái bàn chắn giữa hai người bị chẻ nát bấy.

Quân Vô Sương cười lạnh quay đầu lại, là Lục Khinh Mặc.

Mà trên mặt Lục Khinh Mặc không chút tức giận, đầu mày khóe mắt đều là một bộ vân đạm phong khinh, nhưng Mạc Phi Trần biết rõ, y đang áp chế lửa giận.

"A, ta còn tưởng ai, thì ra là Lục đại hiệp. Mấy ngày nay ngươi luôn ở bên cạnh Phi Trần khiến ta rất là đố kỵ đó nha, nếu như ta không có chức vụ giáo chủ gì đó, không biết ta cũng có thể nghênh ngang trú lại Tú Thủy cung không?" ngón tay Quân Vô Sương xẹt qua lông mày, bỗng nhiên một đạo kiếm khí tản ra, Lục Khinh Mặc nghiêng người tránh đi, kiếm khí cắt qua vài sợi tóc bên tai đi, đánh trúng mái nhà tạo ra một lỗ nhỏ.

"Lục đại ca!" Mạc Phi Trần muốn đứng dậy xem y có bị gì không, cổ tay lại bị Quân Vô Sương chế trụ.

"Làm gì khẩn cấp nhìn xem lão công của ngươi như thế?"

Lục Khinh Mặc cũng vươn tay nắm lấy vai Mạc Phi Trần kéo hắn về phía mình.

Mạc Phi Trần quay về phía Quân Vô Sương lộ ra biểu tình chán ghét, một đạo kiếm khí dọc theo cánh tay Quân Vô Sương đánh tới, tay áo bị đánh rách, vừa đập lên vai hắn lại bị nội lực đánh văng ra.

"Ngươi đã đáp ứng ta, không xuất kiếm với ta nữa—" Biểu tình Quân Vô Sương có thể dùng nghiến răng nghiến lợi mà hình dung.

Mạc Phi Trần đem nội lực tụ lại cổ tay, hất ngón tay hắn ra, "Ta đáp ứng ngươi là 'lần sau không xuất kiếm với ngươi', mà lúc ở yến tiệc ta đã rất muốn xuất kiếm, nhưng lại nhịn xuống, vậy có tính là 'lần sau' không?"

Quân Vô Sương hất cằm, hít một hơi, "Vì sao Hà Uẩn Phong có thể, Lục Khinh Mặc có thể, mà hết lần này đến lần khác ta không thể nào vừa mắt ngươi?"

"Nghĩ không tới ngươi có tiến bộ tốt, biết bản thân mình không vừa mắt ta." Mạc Phi Trần nhún vai, chỉ chỉ ngoài cửa nói, "Quân giáo chủ, thỉnh."

Quân Vô Sương đứng im không hề động, Mạc Phi Trần vẫn duy trì tư thế thỉnh rời đi kia. Bỗng nhiên, hắn nhảy dựng lên, kiếm khí khiến kệ sách trong phòng nghiêng ngả, rơi thẳng xuống mặt Mạc Phi Trần.

Lục Khinh Mặc đưa tay kéo hắn lại, Đãng Hiêu Kiếm vọt tới.

Chỉ nghe thấy "ầm ầm", một nửa mặt tường liền sụp xuống.

Mà Lục Khinh Mặc cùng Quân Vô Sương đã đi tới trong đình viện, một thoáng kiếm khí bay tứ tung, các đệ tử nghe được thanh âm đều chạy tới.

Thúc Tâm kiếm đảo qua, khoảng cách gần như thế có thể lấy mạng bọn họ, cũng may Đãng Hiêu Kiếm đã chặn bớt lực sát thương của Thúc Tâm kiếm.

"Các ngươi tới làm gì, đi mau!"

Các đệ tử nghe thấy tiếng hô của Mạc Phi Trần đều lui ra phía sau.

Quân Vô Sương cùng Lục Khinh Mặc bất phân thắng bại.

Mạc Phi Trần âm thầm kinh ngạc, thực lực của Quân Vô Sương đã không còn thấp hơn Liễu Phi Doanh nữa, mà hắn bất quá cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà thôi.

Lại thêm hai vách tường sập xuống, nếu bọn họ tiếp tục đánh như thế, Tú Thủy cung thế nào cũng bị phá nát. Vì thế Mạc Phi Trần cũng xuất kiếm trợ giúp Lục Khinh Mặc, hắn đã luyện được tầng thứ nhất của <>, nội công có chút tiến bộ, tuy rằng <> cùng võ công của Hà Uẩn Phong không chung hệ, thế nhưng Mạc Phi Trần có thể tùy tình huống mà dần thích ứng, kiếm khí cũng do không thể dung hòa nên không thuần dần trở nên mạnh hơn.

"Quân Vô Sương! Nơi này là Tú Thủy cung!" Mạc Phi Trần hướng hắn quát.

Có lẽ bởi vì Mạc Phi Trần xuất kiếm càng thêm chọc giận Quân Vô Sương, kiếm khí của hắn cũng chẳng chút kiêng nể, không bao lâu, ngoại trừ phòng ngủ của Mạc Phi Trần, kiến trúc xung quanh đã bị san bằng. (Còn biết chừa lại cái phòng ngủ, giỏi! Có tư chất =)))

"Tránh ra." Lục Khinh Mặc một tay bắt hắn kéo khỏi trận chiến, điều này khiến Mạc Phi Trần có chút kinh ngạc. Lục Khinh Mặc là không muốn đánh, thế nhưng lúc này đây trong mắt y lại hiện lên khí thế, nếu không đánh thắng đối phương nhất định sẽ không bỏ qua.

Trong lúc hai người giằng co, Mạc Phi Trần bỗng nhiên phát hiện trong mắt Quân Vô Sương bỗng nhiên biến thành sắc tím đậm, kiếm khí âm hàn không gì sánh được, tựa như băng đao trào lên từ đáy biển, cắt qua mặt nước mà nhằm về phía bầu trời cao.

Lục Khinh Mặc cũng dốc hết toàn lực ra một kiếm, khí thế san bằng cả một ngọn núi.

Hai đạo kiếm khí chạm nhau, khí tức nghênh diện trào ra, áp bách mười phần, Mạc Phi Trần đưa tay che mắt, lỗ tai truyền tới một tiếng rầm! Xong, tối nay hắn lại không có chỗ ngủ.(=)))

Tất cả dần an tĩnh lại, Lục Khinh Mặc đạm nhiên nhìn về đối thủ của mình, vận sức chờ phát động.

Mà ánh mắt Quân Vô Sương vẫn ma mị một màu tím đậm, hai tay run rẩy bởi vì cố sức mà cứng ngắc.

Lúc này, đám người Trình Ngữ Nhiên cùng Trần Quảng Hàn cũng chạy đến, "Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Mạc Phi Trần nhìn chằm chằm hai người, lúc này hắn không rảnh trả lời vấn đề kia.

Khớp hàm Quân Vô Sương cách cách đánh vào nhau, hai tay ôm chặt lấy đầu mình, bắt đầu kêu lớn.

Tiếng hết chứa cả nội lực thâm hậu, gạch vụn dưới chân cũng bị rung động tới giữa không trung, mấy người Trình Ngữ Nhiên cũng phải lấy tai che tai.

Mạc Phi Trần ngây ngốc nhìn tất cả trước mắt, biểu cảm của Quân Vô Sương cực kỳ thống khổ, tựa hồ có gì đó phải thoát khỏi đầu hắn. Hắn cào loạn tóc mình, độ mạnh nơi ngón tay tựa như muốn bóp nát đầu mình.

"Quân Vô Sương!" Mạc Phi Trần vừa đứng vứng liền hét lên chạy tới bên hắn.

"Phi Trần – đừng qua đó!" Lục Khinh Mặc muốn cản hắn lại, thế nhưng hai tay hắn đã ôm lấy hai bên đầu Quân Vô Sương.

Khí tức Mạc Phi Trần tiến nhập vào kinh mạch hắn, mới phát trong cơ thể Quân Vô Sương cố vô số nội lực mạnh mẽ tứ tán khắp nơi, vô pháp khống chế. Mạc Phi Trần chỉ còn cách dùng nội lực bao lấy những cỗ nội tức hỗn loạn, đưa chúng trở lại khí hải.

"A di đà Phật." Vô Lương đại sư đi tới từ giữ đám huyên náo, "Các chúng sanh ấy không còn tướng ngã, tướng nhân, tướng chúng sanh, tướng thọ giả. Không có tướng pháp, cũng không có tướng phi pháp. Vì sao? Vì nếu các chúng sanh ấy, tâm còn chấp tướng, là còn chấp ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả. Nếu còn chấp tướng của Pháp tức còn chấp ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả. Vì sao? Vì nếu còn chấp tướng phi pháp tức còn chấp tướng ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả. Bởi vậy, không nên chấp pháp, không nên chấp phi pháp...." (*Quệt mồ hôi*! Ta đã cố hết sức! TT^TT)

Thanh âm niệm Kinh xuyên qua tiếng hét của Quân Vô Sương truyền vào tai hắn, mà chân khí tán loạn kia cũng dần an tĩnh lại.

Quân Vô Sương tựa như hết sức, ngã quỵ vào trong lòng Mạc Phi Trần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.