Chương trước
Chương sau
Đệ ngũ thập tứ chương

Khúc Hi Nhược không bị gì, chỉ bị điểm á huyệt.

Mà vận khí Mạc Phi Trần lại không được tốt thế.

Lục Khinh Mặc đem hắn đặt trên giường, cởi xiêm y, dùng vạt áo bao hai cây kim châm màu lam cắm trên lưng hắn rút ra, lập tức phủ lên người hắn, dùng miệng hút toàn bộ độc kia ra.

-----

"Mạc thiếu hiệp thế nào?" Khúc Thiếu Phong cũng chạy đến, hắn không nghĩ tới luận võ kén rể của mình lại đưa người của Bái Huyết giáo dẫn tới, còn khiến khách nhân bị thương.

"Không sao, chất độc còn lại có thể dùng nội công bức ra." Lục Khinh Mặc dùng khăn ướt xử lý vết thương trên lưng Mạc Phi Trần.

"Lục đại ca.... Lục đại ca.... Khúc tiểu thư thế nào?"

"Nàng không sao, Khúc phu nhân đang trông chừng nàng." Tay Lục Khinh Mặc nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn.

"Nếu muốn dùng nội công bức độc, để lão phu làm đi. Hôm nay nếu không có Mạc thiếu hiệp, hai cây châm độc kia có lẽ đã dành cho Hi Nhược chịu rồi." (*đạp*, ông bấm đi cho Mặc Mặc người ta lấy công với người đẹp coi ='''=)

Lục Khinh Mặc cũng không cự tuyệt, lấy y hiểu biết thái độ làm người của Khúc Thiếu Phong, nếu không cho hắn giúp Phi Trần bức độc, chỉ sợ hắn sẽ cảm thấy có lỗi thật nhiều.

Hai người hợp lực, chưa tới một canh giờ, dư độc trên người Mạc Phi Trần liền được giải quyết. Mới vừa đưa hắn nằm trên giường, Khúc phu nhân liền tới.

Thấy Mạc Phi Trần nằm trên giường, nàng vội vàng kéo phu quân hỏi: "Đưa nhỏ kia thế nào? Ta nghe nói hắn trúng độc rất nặng, rốt cuộc có nghiêm trọng không?"

Khúc Thiếu Phong biết phu nhân mình từ trước tới giờ dịu dàng thiện lương, nhưng cũng chưa bao giờ khẩn trương quá mức đối với một người không hề quen biết, lại nghĩ tới Mạc Phi Trần đã cứu mạng nữ nhi mình, nghĩ thầm phu nhân quan tâm như thế hẳn cũng đúng.

"Mạc thiếu hiệp đã không sao, ta đây đi tìm đại phu đến kiểm tra một chút, có thể nghỉ ngơi mấy ngày hắn liền khỏi."

"Vậy là tốt rồi." Khúc phu nhân tựa hồ cũng cảm thấy hành vi của mình có chút thất thố, "Bằng không nếu Mạc thiếu hiệp có bề gì, trong lòng thiếp khó mà bình an."

Trời mau sáng, Mạc Phi Trần tỉnh dậy.

Lục Khinh Mặc như trước ngồi bên giường, dùng khăn ướt giúp hắn lau mồ hôi.

"Lục đại ca....."

"Tỉnh." Lục Khinh Mặc đến bên bàn rót một chén nước uy hắn uống, "Trên lưng ngươi trúng châm độc, cũng may chất độc đã bức ra hết."

"Ân...."

"Mới vừa rồi Khúc phu nhân thực lo lắng cho người, còn tới thăm."

"Thật sự."

"Đương nhiên là thật sự."

Lục Khinh Mặc buông hắn ra, Mạc Phi Trần rất nhanh lại ngủ. Lục Khinh Mặc lấy khăn nhặt hai cây châm độc từ dưới đất lên, đi tới gặp Khúc Thiếu Phong, đối phương tựa hồ cũng đang chờ y.

"Lục hiền đệ, ngươi nói vì sao Bái Huyết giáo muốn bắt cóc nữ nhi của ta? Là vì uy hiếp cái gì sao?"

"Chỉ sợ là, hiện giờ tệ trang đang liên hợp với võ lâm đồng đạo tính toán thảo phạt Bái Huyết giáo, Ôn sư huynh tất nhiên cũng sẽ mời Khúc môn chủ. Mà ta đoán Bái Huyết giáo chính là muốn bắt nữ nhi của ngươi làm con tin." Lục Khinh Mặc đem hai cây châm độc để trước mặt Khúc Thiếu phong, "Chính là hai cây ám khí này....."

Khúc Thiếu Phong híp mắt tinh tế đánh giá, "Đầu châm phiếm xanh, đây là mê dược do sư muội Kha Ma La – Tố Thủ Trích Tiên Diệp Tố chế tạo, chẳng những khiến người bị trúng độc hôn mê, hơn nữa còn làm tê dại kinh mạch, người trúng loại độc này chỉ đành mặc người chém giết, đáng sợ nhất chính là có thể cảm giác được đau đớn...."

"Nhưng Tố Thủ Trích Tiên mấy năm trước đã thoát ly quan hệ cùng Bái Huyết giáo, nghe nói là tới Trung Nguyên.... Hiện giờ châm độc này lại xuất hiện, chẳng lẽ nàng trở lại Bái Huyết giáo sao?"

"Bất kể thế nào, xem như bọn hắn không bắt đi nữ nhi của ta, cũng coi như đã cảnh cáo lão phu." Khúc Thiếu Phong cau mày.

.....

Lúc này, trong một gian phòng tràn ngập hương thơm thoang thoảng, cửa sổ cùng đại môn đóng chặt, màn giường phủ xuống chầm chậm lay động.

"Nhanh một chút.... Tiếp tục nhanh một chút.... Tiềm Lưu, a, a...." Cánh tay trắng nõn của nữ nhân ôm lấy cổ nam nhân, trên mặt là khoái cảm đan xen theo từng động tác của đối phương.

Nam tử mạnh mẽ va chạm, nữ tử phát ra tiếng thở thật dài, nam nhân phủ trên người nàng, thở hổn hển, dư vị lượn lờ. (ta không thích ngôn tình!!!!!!)

"Tiềm Lưu, trong nhiều nam nhân như vậy, cũng chỉ có mình ngươi là có kỹ thuật nhất." Nữ tử xoay người áp trên thân nam nhân, hai gò má ửng hồng mê người, ngón tay vuốt ve má đối phương.

"Tố Tố, chuyện tình ta nhờ ngươi làm thế nào rồi?" Nam nhân trên giường chính là Ôn Tiềm Lưu, hắn ôm vai nàng, bàn tay xoa lên da thịt đối phương, tựa hồ như đang thưởng thức.

"Thiếu chút nữa là được, nhưng tên sư đệ kia của ngươi lại can thiệp, ta sao có thể là đối thủ của hắn?" Mà nữ tử chính là Tố Thủ Trích Tiên nổi danh trên giang hồ, am hiểu dùng độc nhất, nếu để hình dùng thì cái gọi là 'độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà' rất hợp với ả.

"Hừ, tên sư đệ kia của ta thực phiền toái. Bất quá Khúc Thiếu Phong tự nhiên sẽ tưởng Kha Ma La dùng nữ nhi để uy hiếp hắn, như vậy hắn liền gia nhập phe cánh chúng ta."

"Ha ha, Kha Ma La thực không nghĩ ra sư phụ chúng ta trăm phương ngàn kế đem đồ đệ như ngươi đưa tới Mộc Vân sơn trang chính là để ngươi ở Trung Nguyên làm nội gián trong chốn võ lâm, đến khi Bái Huyết giáo tiến vào Trung Nguyên, ngươi chính là nội ứng tốt nhất, chẳng những có thể quấy rối một đám danh môn chính phái, còn có thể cùng cấp tin tức trọng yếu, nhưng hiện tại ngươi cùng ta đều không muốn dốc sức vì Bái Huyết giáo."

"Vô nghĩa, Ôn Tiềm Lưu ta nếu đã là trang chủ Mộc Vân sơn trang, trong tay lại nắm giữ kiếm chủng Thiên Vân kiếm, ngày sau võ lâm Trung Nguyên cũng phải nghe lệnh một mình ta, vì cái gì còn muốn nghe lệnh từ ả nữ nhân Kha Ma La kia chứ?"

"Ha ha," Diệp Tố điểm chóp mũi Ôn Tiềm Lưu, "Ta rất thích ngươi xấu xa, còn có dã tâm. Nếu không muốn làm rối gỗ trong tay Bái Huyết giáo, tự nhiên phải mượn tới sức lực của võ lâm Trung Nguyên, khiến Bái Huyết giáo từ này về sau biến mất khỏi giang hồ."

"Cho nên ta hiện tại thực sự hy vọng Hà Uẩn Phong có thể tìm được Kha Ma La, nếu như là hắn, nói không chừng còn cao tay hơn Kha Ma La trước khi ả luyện được ma công...." Khóe miệng Ôn Tiềm Lưu gợi lên tiếu ý, "Nhưng trước tiên có người ta cần phải thu dọn."

"Ai?"

"Đồ đệ của hắn – Mạc Phi Trần, ta đoán hắn đã sớm biết ta như thế nào cướp được kiểm chủng Thiên Vân kiếm từ tay Lý Bích Liễm, cho nên ta không thể để hắn còn sống mà tái kiến Hà Uẩn Phong."

"Nói không chừng hắn hiện tại đã đem bí mật của ngươi nói ra rồi đó."

"Chưa đâu, hiện tại chưởng môn các phái đối với ta vẫn rất kính trọng, ta đoán hắn bất quá cũng chỉ mới nghe được mọi chuyện từ chỗ Lý Bích Liễm mà không có chứng thực, cho dù nói thì có bao nhiêu người tin? Nhưng dù hắn không có chứng cớ, ta cũng không muốn hắn..."

"Có cơ hội nói cho người khác nghe? Bất quá tình cảm của hắn cũng sư đệ ngươi khá tốt, có thể hay không...."

"Vậy ngươi hãy nghĩ biện pháp thu dọn hai người bọn chúng."

"Ân hừ... Để ta suy nghĩ, để ta hảo hảo ngẫm lại đã."

.....

Mạc Phi Trần bởi vì bị thương, nên tạm thời phải ở Ngọc Lân Môn nghĩ ngơi một, hai ngày. Mà vào ban đêm, Khúc Thiếu Phong cũng nhận được vài phong thư, theo thứ tự là Lạc Thanh Vũ, Vệ Bình Lam, Mạnh Vũ cùng Lý Độ gửi tới, đều nói mình trên đường gặp chuyện không hay nên không thể tới luận võ kén rể đúng hạn. Không cần nghĩ cũng biết là Bái Huyết giáo giờ trò, dù sao Khúc Hi Nhược cũng cần gả cho một trong số họ, đều ý nghĩa hai đại môn phái phải liên thủ.

Mà Mạc Phi Trần lại vô cùng buồn chán nằm lỳ trên giường, thật không ngờ nha hoàn bên người Khúc phu nhân thế nhưng mang tới một bộ xiêm y tặng hắn, thêm một chén cháo thơm ngào ngạt.

"Phu nhân chúng ta nghe nói xiêm y của Mạc thiếu hiệp đã hỏng, nên may cho ngài một bộ mới. Thiếu hiệp có thương tích trong người, không ăn được thịt, cho nên phu nhân tự mình xuống bếp nấu cho ngài một chén cháo, bên trong có cá tươi, sẽ không gây ngán."

Tâm Mạc Phi Trần hơi run, nói tiếng đa tạ với nha hoàn. Sờ sờ xiêm y màu vàng, là loại vải tốt nhất, chợt nhớ tới một bài thơ, "Du tử thân thượng y, từ mẫu thủ trung tuyến"*, Ô Thanh Ngôn chưa từng dưỡng dục hắn, bộ xiêm y này, bát cháo này là thứ duy nhất hắn nhận được từ nàng.

(*Câu này dịch ra là: Áo trên người kẻ lãng tử, sợi chỉ trong tay mẹ hiền. Ý ở mặt chử ha~ Ta cũng không biết giải thích thế nào TT^TT, thứ lỗi :D)

"Đang dùng cháo sao?" Lục Khinh Mặc đẩy cửa tiến vào, thấy Mạc Phi Trần nằm lỳ trên giường, cháo đặt đầu giường.

"Ân, Lục đại ca, không phải ngươi nói độc đã bức ra hết rồi, vì sao trên lưng vẫn cảm thấy tê tê?" sẽ không phải bị đâm trúng dây thần kinh ở xương sống chứ?

Ngón tay Lục Khinh Mặc khẽ điểm những chỗ gần vết thương của hắn, cười nói: "Đừng lo lắng, là mê dược thôi, có lẽ công hiệu còn chưa tan."

Mạc Phi Trần bị y đụng tới có chút ngứa, rụt rut vai, "Vậy ngay mai chúng ta có thể xuất phát đi Tây Vực sao?"

"Được rồi." Lục Khinh Mặc cầm xiêm y Khúc phu nhân đưa tới nhìn, tựa hồ đang tìm tòi gì đó.

"Sao vậy?" Mạc Phi Trần cũng đưa đầu lại gần.

Lục Khinh Mặc giơ ngang ngọn đèn nhìn nhìn, "Khúc phu nhân khâu bùa hộ mệnh vào, ngươi xem.... Là 'bình an'."

Mạc Phi Trần mở trừng hai mắt, quay đầu ăn chén cháo của mình. Lục Khinh Mặc không nói gì, chỉ đem xiêm y kia khoác lên lưng hắn, "Đừng để bị lạnh. Ta còn đang nói sáng nay Khúc phu nhân mang theo Khúc tiểu thư đi chùa thắp hương là vì bọn họ, thì ra là vì ngươi."

Chén cháo Mạc Phi Trần đã dần thấy đáy, hắn lau lau miệng rồi hướng Lục Khinh Mặc cười tươi nói: "Tay nghề của Khúc phu nhân thực sự không tồi!"

Buổi tối, Mạc Phi Trần như cũ nằm tư thế úp sấp, cảm giác tê dại trên lưng tựa hồ tan đi, hắn chậm rãi đứng lên, duỗi lưng, giật giật. Có người từ bên ngoài gõ cửa phòng hắn, một phong thơ đút vào từ khe cửa.

Tâm Mạc Phi Trần cả kinh, cảm giác không phải chuyện tốt, mở ra vừa thấy, bên trên viết mẫu tử Khúc thị đã trúng độc. Mạc Phi Trần nhanh chóng đẩy cửa đi ra, Lục Khinh Mặc nghe tiếng vang cũng ra tới, "Phi Trần! Làm sao vậy?"

"Khúc phu nhân cùng Khúc tiểu thư có lẽ trúng độc!"

Gõ cửa phòng Khúc Thiếu Phong, đối phương sau cửa hỏi, "Mạc thiếu hiệp, đã trễ như thế còn có chuyện gì?"

"Khúc môn chủ, ngươi mau nhìn xem Khúc phu nhân! Vừa rồi có người truyền tin qua khe cửa cho ta nói Khúc phu nhân cùng Khúc tiểu thư bị trúng độc!"

Khúc Thiếu Phong nghe xong, cúi đầu mới phát giác phu nhân mình dù tiếng đập cửa lớn thế vẫn không có động tĩnh, nhanh chóng lay nàng dậy, "Phu nhân! Phu nhân!"

Khúc phu nhân như trước ngủ say, hơi thở đều đều nhưng không hề thức dậy. Khúc Thiếu Phong nhanh chóng đi tới phòng nữ nhi, phát hiện Khúc Hi Nhược cũng như thế.

"Này rốt cuộc xảy ra chuyện gì a—"

Mạc Phi Trần cùng Lục Khinh Mặc ngồi trước bàn, đặt tờ giấy kia lên.

"Này cũng thật kỳ quái..." Lục Khinh Mặc sờ sờ cằm, "Nếu mục tiêu của bọn hắn là uy hiếp Khúc môn chủ, vì sao lại đem phong thơ này giao cho Phi Trần?"

"Đúng a, giống như muốn uy hiếp ta." Mạc Phi Trần gãi gãi đầu, hắn tin tưởng biết Khúc phu nhân chính là mẫu thân mình không có nhiều người, "Bọn họ trúng độc gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.