Đệ tứ thập tứ chương
Quân Vô Sương nghiêng mặt, hít một hơi, "Ta phát hiện, có phải hay không, ta làm cái gì cũng không đúng?"
"Ngươi làm cái gì chứ?" Cơn tức của Mạc Phi Trần cũng bình tĩnh dần, tựa như gặp được một vị bằng hữu, cùng hắn một người hỏi một người đáp.
"Lãnh Ngọc Phương ném ta ở Tú Thủy cung, mười mấy năm qua ta đã thật sự nghĩ tới mình cần ngoan ngoãn làm một đệ tự chính phái, vì thế chăm chỉ cần cù luyện công, tất cả mọi người đều biết ta là đệ tử giỏi nhất, nhưng bọn họ lại cho rằng vị trí cung chủ chỉ có thể truyền cho Đại sư tỷ. Như vậy việc trở thành xuất sắc, cũng là lỗi của ta."
Mạc Phi Trần trầm mặc, tình cảnh lúc Quân Vô Sương ở Tú Thủy cung, hắn đã từng nói mình nghe.
"Văn Hân là cha ta, nhưng ta chưa hề gặp qua hắn cũng chưa từng được hắn dạy bảo hay dưỡng dục qua, vì cái gì ngay từ nhỏ Lãnh Ngọc Phương đã không ngừng nói cho ta biết, muốn ta cứu hắn. Ta mỗi lần đều hỏi vì sao, Lãnh Ngọc Phương sẽ cho ta một bạt tai. Không đi cứu Văn Hân, cũng là lỗi của ta. Nhưng ta đã cứu hắn rồi? Phải lừa gạt Liễu Phi Doanh, phải cùng Vô Lượng Thiền Sư chính diện giao phong, nguyên lai tất cả đều là phận nhi tử đây sai." Quân Vô Sương nghiêng đầu, ánh mắt đã không còn lệ khí, tựa hồ như đang tự hỏi một vấn đề vĩnh viễn không có đáp án.
"Mà lỗi lầm lớn nhất của ta chính là thích ngươi. Lãnh Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tran/1656587/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.