Chương trước
Chương sau
Đệ nhị thập cửu chương.

Mạc Phi Trần nhìn Quân Vô Sương ngồi xuống cạnh mình, nâng một chân đem giày hắn cởi ra, Mạc Phi Trần muốn rụt về lại bị hắn giữ chặt đầu gối, sau đó dọc theo mắt cá hướng lên trên nhẹ nhàng xoa bóp.

"Sáng mai sẽ không còn đau nữa." Ngữ khí Quân Vô Sương khó được mềm mại, Mạc Phi Trần không nói lời nào, đỡ phải trêu chọc tới hắn.

Tiểu nhị gõ cửa, đem đồ ăn bưng lên.

Quân Vô Sương đem bàn ăn chuyển đến bên giường, nhanh nhẹn dọn dẹp giúp Mạc Phi Trần xong, lại nói: "Ăn đi."

Mạc Phi Trần nhìn nhìn, một đĩa thức ăn chay, hoa quế cá hấp, gạch cua đậu hủ thêm một phần canh.

Cháo còn nóng hổi, Mạc Phi Trần trước gắp một miếng đồ ăn, sau đó nhiệt tình ăn, Quân Vô Sương bỏ tiền, không ăn lỗ vốn.

Nhưng chủ nhân tựa hồ không muốn động đũa. Mạc Phi Trần không thèm để ý tới hắn, cứ thế ăn cho no căng cái bụng, buông đũa, đồ ăn trong mâm cũng bị trộn loạn thất bát tao.

Mạc Phi Trần lau lau miệng liền lăn vào giường, lật người đưa lưng về phía cửa.

Quân Vô Sương cũng không giận hắn, chỉ tao nhã ăn hết thức ăn còn lại.

Buổi tối, Quân Vô Sương cởi ngoại y nằm ngủ, Mạc Phi Trần lại cố ý cuộn mình thành số 9 khiến hắn chỉ có thể nằm nghiêng. Quân Vô Sương cũng không đẩy Mạc Phi Trần, kỳ thật giờ phút này Mạc Phi Trần rất sợ, sợ hắn lại bỗng nhiên đối mình làm gì đó.

Nhưng Quân Vô Sương chỉ duỗi thẳng tay ôm lấy hắn, cái trán đặt trên gáy hắn.

"Ngươi có biết vì sao ta tên 'Vô Sương' không?"

Mạc Phi Trần không nói gì, ai quản ngươi tên Vô Sương hay Tỳ Sương (thạch tín? =))) chứ! Dù sao ngươi cũng chỉ là tên hỗn đản (chết tiệt ^^).

"Sư phụ nói khi đó là cuối mùa thu, trên mặt đất Tú Thủy cung đọng sương thật dày. Ta bị người bỏ bên ngoài cửa cung, được một sư tỷ thấy mang vào. Sư phụ ôm ta, dỗ dành ta, ta lại mỉm cười. Mặt trời ló dạng, sương sẽ tan. Cho nên sư phụ đặt cho ta một cái tên, gọi là Vô Sương."

Mạc Phi Trần hít một hơi không lên tiếng, hắn chợt nhớ tới rất nhiều năm trước, nữ nhân kia đem mình bỏ lại trên ghế mà xoay lưng đi. Nguyên lai hắn cũng giống mình, đều bị bỏ rơi.

"Phi Trần, ta không phải người tốt, cũng không thông minh. Rất nhiều thứ người khác có được, ta không có. Cho nên ta sẽ rất ghen tị rồi nghĩ tới, nếu ta không có thì kẻ khác đừng mong chiếm được, như vậy ta sẽ không cần tiếp tục đố kỵ."

Hơi thở Quân Vô Sương phun trên da thịt hắn, thật mềm mại, mà lại khó nhọc.

Sáng sớm ngày thứ hai, hắn bị Quân Vô Sương gọi dậy, hai người tiếp tục lên đường.

Xe ngựa ngang qua chợ, Mạc Phi Trần từ cửa sổ thấy được rất nhiều sạp hàng, nào là bánh khoai môn, bánh bột gạo (chém x^^x),hạt dẻ rang đường nữa, trong lòng nghĩ muốn, nhưng ngẫm lại lái xe phía trước chính là Quân Vô Sương, cái gì cũng không muốn ăn.

Không nghĩ tới Quân Vô Sương dừng lại vài lần, mua không ít điểm tâm, hắn biết Mạc Phi Trần không muốn nhìn hắn, chỉ đem những thứ ấy ném vào trong xe, "Trước cùng ngươi dạo phố, mấy thứ này ngươi có thể ăn không ngừng mà."

Mạc Phi Trần mấp máy môi, hắn chưa từng nghĩ tới tên Quân Vô Sương kia có thể nhớ rõ từng thói quen nhỏ của mình.

Tỷ như mình rất hiếu động, hắn sẽ uy hiếp nếu Mạc Phi Trần muốn chạy sẽ điểm huyệt đạo của hắn, hay là lúc gọi món ăn nhất định phải có thịt, còn có hiện tại, ngay cả mình thích ăn vặt thế nào cùng đều nhớ rõ không sai.

Mạc Phi Trần bỗng nhiên có chút suy tư, nếu Quân Vô Sương là một cô nương thì tốt rồi, cho dù có lúc hơi hung dữ, cũng đôi khi quá xấu xa, nhưng hiện tại mình sẽ thật vui vẻ a.

Buổi tối lại nghỉ ngơi tại khách điếm, Mạc Phi Trần biết Quân Vô Sương không muốn để mình chịu khổ, nếu không chạy suốt đêm không nghỉ, nửa đêm sẽ tới Định Thiền tự.

Lúc ngủ Mạc Phi Trần như cũ bị Quân Vô Sương ôm trong lồng ngực, điều này khiến hắn dở khóc dở cười, Quân Vô Sương tựa như đứa trẻ chiếm giữ món đồ chơi, tới lúc ngủ cũng không muốn buông tay, đáng tiếc Mạc Phi Trần quá mót, thật sự nhịn không nổi nữa.

Hắn vừa mới nâng cánh tay Quân Vô Sương lên, đối phương đã tỉnh, "Làm sao vậy?"

"Ta muốn đi mao xí a." Mạc Phi Trần bước qua hắn đi tới cửa, không nghĩ tới tên kia cũng lập tức đi theo, "Không thể nào lão huynh, ta thực sự chỉ đi vệ sinh thôi mà!"

Đối phương đem ngoại y phủ thêm cho hắn, "Đêm lạnh, khoác thêm y phục rồi đi."

Mạc Phi Trần đứng trong mao xí xả nước, nghĩ tới Quân Vô Sương đang đứng bên ngoài, thực sự thiếu chút nữa tiểu không nổi.

Hắn xem như đã hiểu, Quân Vô Sương đúng là loại người ưa trói buộc người khác.

Mạc Phi Trần thở dài một hơi nói: "Quân Vô Sương, ngươi sao lại phải khổ thế chứ? Nhớ ngươi lúc ở Tú Thủy cung được Liễu Phi Doanh hết lòng ký thác, nói không chừng sau này còn có thể làm cung chủ.... Nam tử hán đại trượng phu, nắm được thì buông được, ngươi cứ như vậy trói buộc ta làm gì?"

"Tú Thủy cung?" Bả vai Quân Vô Sương run rẩy vì cười, ở dưới ánh trăng mồ nhạt lại lạnh lẽo vô cùng, "Đại sư tỷ của ta – Liễu Phỉ chính là cháu gái sư phụ, dựa theo phân hàng trưởng ấu (tức là tôn ti trật tự ấy),nàng sau này mới chính là cung chủ Tú Thủy cung, ngươi có gặp qua nam nhân làm cung chủ sao? Coi như sư phụ muốn ta kế thừa chức vị cung chủ đi, nhưng các vị sư thúc, sư bá khác lại không đồng ý thì sao, nàng làm được gì? Nhìn Lục Khinh Mặc đi, tài năng của hắn còn cao hơn cả Ôn Tiềm Lưu kìa, nhưng người được kế thừa Mộc Vân sơn trang không phải vẫn là Ôn sư huynh của hắn sao?"

"Mấy thứ hư danh vớ vẩn đó rất quan trọng sao? Không có Tú Thủy cung ngươi sẽ không thể là Quân Vô Sương sao? Ta nhớ rõ ngươi rõ ràng không phải loại người một mực tuân thủ lễ nghĩa, công tử nho nhã, vì sao còn phải ở trước mặt sư phụ ngươi cùng võ lâm đồng đạo giả bộ ngoan ngoãn?"

"Đúng vậy! Ta chính là một kẻ trong ngoài không đồng nhất! Ta nghĩ gì cũng sẽ không hề biểu lộ ra!"

Mạc Phi Trần tiến đến vỗ vỗ bờ vai hắn, "Nhân sinh tại thế bất xưng ý. Minh triều tán phát lộng biển chu*."

(* này là 2 câu thơ trích trong bài thơ của Lý Bạch – Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt Hiệu thư Thúc Vân. Tạm hiểu, đời sống con người có nhiều việc không thỏa, mai này nên buông tha mà sống thanh thản. Câu cuối = sớm mai xõa tóc thả thuyền rong chơi ^^.... Em Trần đọc câu này có lẽ muốn Sương ca buông chấp niệm càng sớm thì tốt hơn, mà ảnh thì lại nghĩ em hứa hẹn sẽ cùng anh tới cuối cuộc đời dù cho anh không thể đạt được toàn vẹn mọi thứ.)

Quân Vô Sương cúi đầu, nắm chặt tay hắn, "Vậy ngươi sẽ cùng với ta sao?"

"Thôi." Mạc Phi Trần lắc đầu, hắn giờ mới hiểu Quân Vô Sương chấp nhất đến cỡ nào, chính mình ngâm cho hắn hai câu thơ này, chẳng qua muốn hắn đem Tú Thủy cung, đem Mạc Phi Trần cùng tất cả buông xuống, sống tiêu sái một chút mà thôi, "Chúng ta ngày mai còn phải đến Định Thiền tự đó."

Quân Vô Sương nghe hắn nói hai chữ 'chúng ta', trên mặt nhất thời mỉm cười thật tươi, "Được, hiện tại trễ rồi, chúng ta mau về phòng ngủ đi."

Kỳ thật Mạc Phi Trần muốn chính là đợi cho tới khi Quân Vô Sương hoàn thành xong di nguyện của Liễu Phi Doanh giao phó, chính mình sẽ yên lặng rời đi, cũng sẽ không sợ đến khi Quân Vô Sương tới Côn Uẩn sơn tìm mình, lúc đó có rất nhiều cách chạy trốn, huống chi còn có Hà Uẩn Phong mà!

Giữa trưa hôm sau, bọn họ tới Định Thiền tự.

Đó là tòa cổ tháp ngàm năm nằm dưới chân núi. Không giống Thiếu Lâm tự ở thế giới hiện đại, Định Thiền tự có vài phần âm u cùng ý vị.

Mỗi một gốc cây cổ thụ đều mang nhiều hình thái, mái hiên trước chùa hơi chúi xuống, lưu bóng trên mặt đất một khoảng râm mát. Không ít đệ tử đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa ở Chủ Điện, thần sắc thanh minh, tựa như tách biệt khỏi hết thảy cám dỗ nơi thế tục hồng trần.

Quân Vô Sương cùng Mạc Phi Trần ngồi trong Phật đường, một tiểu hòa thương dâng trà.

Vô Lương Thiền Sư sau khi đi vào, hơi hơi vuốt cằm niệm một tiếng, "A di đà Phật."

Quân Vô Sương tinh tế kể lại việc Liễu Phi Doanh cùng bọn họ đã trải qua, hơn nữa nhắc đến chìa khóa nàng đã giao cho mình.

Vô Lượng Thiền Sư biết được Liễu Phi Doanh có lẽ đã muốn không còn, cũng chỉ nói: "Hết thảy đều là số kiếp. Không biết Quân thí chỉ đối với chìa khóa này có tính toán gì?"

Quân Vô Sương cũng hành lễ một cái, "Ý tứ gia sư chính là giao chiếc chìa khóa này cho đại sư bảo quản. Chính là trước khi giao nó ra, vãn bối muốn xác thực người kia hiện tại còn ở trong tự, hơn nữa được trông coi thỏa đáng."

Vô Lượng Thiền Sư gật đầu, "Có thể, nhưng Mạc thí chủ phải chờ ở đây."

Mạc Phi Trần gật gật đầu, này cũng hợp ý hắn, hắn vốn muốn thừa dịp Quân Vô Sương tách ra hảo hảo chuồn mất mà.

Không nghĩ tới tên kia trước khi đi thế nhứng ghé tai hắn nhỏ giọng nói: "Nếu ngươi dám chạy, ta sẽ đuổi tới Côn Uẩn sơn trang nói cho sư phụ ngươi cùng các sư huynh đệ khác biết, ngươi là người của ta."

Mạc Phi Trần nhếch miệng, "Đến nỗi đó sao? Cũng đâu phải ngươi đi quá lâu."

Quân Vô Sương lúc này mới theo Vô Lượng Thiền Sư rời đi.

Nhưng hắn hiểu sai về Mạc Phi Trần, thanh danh vốn là vật ngoài thân, xem như Quân Vô Sương đem chuyện xảy ra giữa mình và hắn đêm đó như bức họa đông cung bán cho cả thiên hạ đi chăng nữa, Mạc Phi Trần cũng không quản, chỉ cần hắn không quan tâm, người khác nói thế nào cũng chẳng có ý nghĩa.

Nói đi cũng phải nói lại, Mạc Phi Trần mơ hồ vẫn có chút bận tâm với Quân Vô Sương.

Hắn thoáng nhìn qua rừng trúc trước Phật đường, vì thế thừa dịp không ai nhìn, cắt xuống một đoạn trúc ngắn, dùng nội lực bổ ra làm hai mảnh trúc bài, chuốt cho vuông vắn, một mảnh viết lên "Nhân sinh tại thế bất xứng ý", mảnh còn lại là "Minh triều tán phát lộng biển chu".

Chỉ hy vọng Quân Vô Sương có thể nhìn thấy hai mảnh trúc bài hắn lưu lại này, buông được chấp niệm... sống thoải mái một chút.

Ngay tại lúc hắn đem mảnh trúc bài đặt trên bàn ý định rời đi, nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau.

Kiếm khí va chạm tạo nên chấn động lớn, khiến cả Phật đường cũng rung động theo.

Chẳng lẽ Kha Ma La đuổi tới? Không có khả năng a! Nơi này dù sao cũng là Định Thiền tự, ả ta có gan lớn vậy sao?

"Nhanh lên nhanh lên! Đi hỗ trợ chủ trì! Người của Kính Thủy giáo tới đây!"

Một hòa thượng chạy vào chủ điện, báo cho đồng môn đang ngồi thiền, chỉ thấy ngay lúc đó vài giáo đồ Kính Thủy giáo một thân hắc y từ mái hiện, vách tưởng bốn phương tám hướng nhảy ra, nhân số đông thế có lẽ đã toàn lực xuất động.

Đây là sao vậy? Mạc Phi Trần một tay dắt hai mảnh trúc bài bên hông, liền theo dòng người chạy về hướng có tiếng đánh nhau.

Chỉ nhìn thấy một đạo kiếm khí sắc bén như phá vỡ tất cả trói buộc xẹt qua trong không khí, Phật đường Mạc Phi Trần vừa đứng đợi phút chốc hóa thành hư ảo (thật ra không hiểu lắm, có lẽ là nó bị đánh sập ấy ^^).

Đó là Thúc Tâm kiếm của Quân Vô Sương! Nhưng kiếm lực so với bình thường quả thật khác xa.

Còn nữa, hắn đánh với ai? Lãnh Ngọc Phương sao?

Mạc Phi Trần thi triển cước pháp 'Thừa phong' chạy tới hậu viện.

Kiếm khí Quân Vô Sương mênh mông, áo trắng phiêu phiêu ôm trọn thân ảnh, mà đối diện chính là Vô Lượng Thiền Sư!

Giờ phút này, trong tay Lãnh Ngọc Phương đem theo một người tóc dài đến gối, sắc mặt mờ mịt tựa hồ hoàn toàn không thể cử động.

Quân Vô Sương lại xuất một đạo kiếm khí xẹt tới, thẳng hướng Vô Lượng Thiền Sư!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.