Chương trước
Chương sau
Đệ thập cửu chương

Mạc Phi Trần chạy nhanh đến bên người Lý Độ đấm bóp vai hắn nịnh nọt, "Lý sư huynh, ngươi đừng giận ta mà!"

"Nếu không phải Quân sư huynh tới thăm ta, chỉ sợ ta chết trên giường vẫn không ai biết đó." Ngữ khí Lý Độ tuy tức giận, nhưng thần sắc đã tốt hơn rất nhiều.

"Hắc.... hắc....." Mạc Phi Trần ghé đến bên tai Lý Độ, "Tối hôm qua ta đã đem Mạnh Vũ giáo huấn một trận."

"Cái gì?" Lý Độ quay đầu đến, "Nghe nói tối qua tên kia ở tửu lâu Long Khánh bị tập kích, thì ra là ngươi?"

"Đúng vậy! Hắn bị ta đuổi đến bờ sông, sau đó rớt xuống đấy."

Lý Độ rang nhịn để không cười lớn, "Hèn chi nghe nói tên kia một thân ướt như chuột trở về sơn trang a."

"Lý sư huynh, ngươi không tức giận chứ?"

"Bỏ bỏ! Cùng tên bát hầu nhi nhà ngươi tức giận, không phải ta cùng thành hầu tử sao?" Lý Độ liếc mắt nhìn hắn, "Đúng rồi, sư phụ bảo ta chiều nay tới phòng người, chắc là căn cứ vào kết quả tỷ thí ngày hôm qua muốn chỉ điểm ta một chút, ngươi làm gì?"

"Tất nhiên là đi ngủ rồi."

"Xú tiểu tử, người đầy mùi rượu, ngươi vẫn là nên tẩy hầu mao (lông khỉ =))) đi rồi hãy ngủ."

Lý sư huynh trước khi đi còn nhờ người mang đến cho Mạc Phi Trần hai ấm nước đổ vào dục dũng, Mạc Phi Trần uể oải đi đến, dựa vào dục dũng buồn ngủ.

Chi nha một tiếng cửa mở, Mạc Phi Trần tưởng Lý Độ quên gì đó nên trở lại, mắt cũng chẳng buồn mở.

Đến khi người nọ dựa vào thành dục dũng, ngón tay lại khẽ gõ cạnh, Mạc Phi Trần mở mắt, trông thấy gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Quân Vô Sương.

"Cả tối hôm qua ngươi đi đâu? Đến cả Lý sư huynh kia ngươi cũng bỏ mặc."

"Tối qua ta đi làm hai việc, đầu tiên là đi giáo huấn tên tiểu tử Mạnh Vũ kia." Mạc Phi Trần nghiêng mặt, có chút đắc ý nho nhỏ.

Quân Vô Sương cười cười, "Ta đã đoán ngươi nhất định muốn tự mình giáo huấn hắn rồi! Việc thứ hai là gì?"

"Ta đi uống rượu."

"Tiểu tử nhà ngươi chỉ sợ đi uống hoa tửu rồi, cô nương kia có xinh đẹp không?" Quân Vô Sương lộ ra nụ cười xấu xa khiến Mạc Phi Trần thực hâm mộ, chính mình nếu cười thế nào cũng không lộ ra được vẻ tà khí thu hút ánh nhìn của người khác như hắn.

"Ai, không có cô nương nào, ta uống cùng một nam tử a."

"Không thể nào, vậy thì vấn đề càng nghiêm trọng. Ngươi nằm trên hay dưới?"

"Cái gì mà trên hay dưới trái hay phải?" Mạc Phi Trần nghiêng đầu khó hiểu.

"Không biết cũng không sao." Hai tay Quân Vô Sương chống trên thành dục dũng, hai mắt nhìn xuống nước, "□ của ngươi nhìn màu thật nhạt, làm cho người ta muốn sờ thử một chút." (Anh Sương a~..... Bỉ quá =)))

Mạc Phi Trần đạp chân một cái làm nước văng tới trên mặt Quân Vô Sương, "Ngươi cũng có, tự về sờ của mình đi!"

Quân Vô Sương cười lớn hơn, " Tự mình sờ của mình thì làm sao thoải mái?"

Hai người liền náo loạn một buổi, ngoài phòng truyền đến tiếng quát to, "Ai nha, Ôn phu nhân sắp sinh! Mau mau.... Bà đỡ sao còn chưa đến a!"

Sau đó lại là một trận loạn thất bát tao.

"Ôn phu nhân?" Ai là Ôn phu nhân a?

"Chính là thê tử của Ôn Tiềm Lưu – Nhan Ngưng a, là một đại mỹ nhân đó. Nàng cũng là sư đệ của Ôn Tiềm Lưu cùng Lục Khinh Mặc." Quân Vô Sương ngửa đầu, bỗng nhiên lại cười xấu xa, "Đáng tiếc Phi Trần ngươi là nam a. Nếu ngươi cùng là 'sư muội', ta hiện tại nhất định đã thỉnh cầu sư phụ làm chủ, muốn Văn trang chủ đem ngươi gả cho ta rồi."

"Bớt mơ hão đi!" Mạc Phi Trần nhếch miệng ,"Nếu ngươi cũng là một 'sư tỷ', ta cũng sẽ cầu Liễu cung chủ làm chủ hôn, đêm đó động phòng làm ngươi sinh cho ta hai năm bốn đứa! Ha ha ha!"

"Tướng công, nước đều nguội rồi, ta hầu hạ người đứng dậy nha." Quân Vô Sương cười cười một bên lấy quần áo sạch khoác vào cho Mạc Phi Trần.

"Ân, thật là hiền thê." Mạc Phi Trần ngửa đầu, bộ dáng hưởng thụ được hầu hạ.

Bỗng dưng, ngón tay Quân Vô Sương chế trụ cằm Mạc Phi Trần, buộc hắn nghiêng đầu, "Nương tử làm sao vậy....."

Môi bỗng nhiên bị hàm trụ, đầu lưỡi dùng sức vói vào, phảng phất như muốn tiến vào trái tim Mạc Phi Trần, muốn hòa nhập vào máu của hắn.

Mạc Phi Trần bỗng nhiên e ngại, lần trước Quân Vô Sương đùa giỡn cũng không dùng sức đến vậy.

Tay hắn dọc theo bờ ngực trần của Mạc Phi Trần trượt xuống phía dưới, ngón tay chạm qua lông mao, sau đó cầm vật đang mềm nhũn kia không ngừng vuốt ve biến hóa góc độ.

Mạc Phi Trần mềm nhũn, Quân Vô Sương đang hôn hắn khẽ cười một tiếng, buông ra.

"Tướng công, nương tử hầu hạ người thoải mái không?"

Mạc Phi Trần chạy nhanh cầm quần mặc vào, "Không cần! Không cần! Nương tử vất vả rồi!"

Quân Vô Sương vươn tay đánh vào đầu Mạc Phi Trần một cái, "Còn muốn ta sinh cho ngươi đứa nhỏ sao? Đừng có mơ nữa!"

Mạc Phi Trần thở phào nhẹ nhõm, nguyên lại Quân Vô Sương ghi hận lời này a! Xem ra về sau vẫn ít chiếm tiện nghi hắn đi, bằng không chỉ chiếm được tiện nghi hắn bằng miệng, gia hỏa này nhất định sẽ dùng phương pháp khác đòi lại cho xem.

"Ta không mơ, cam đoan không nằm mộng a."

Quân Vô Sương cười cười, "Ngươi đương nhiên có thể nằm mơ, tỷ như mơ đến ngươi gả cho ta, sau đó sinh cho ta mười bảy, mười tám đứa nhỏ chẳng hạn."

Mạc Phi Trần tức hộc máu.

Đến buổi tối, thê tử Ôn Tiềm Lưu cũng sanh xong, nghe nói Ôn Tiềm Lưu luôn túc trực trong phòng, Mọi người dù muốn đến chúc mừng, nhưng nghĩ đến người ta cả nhà ba người thật vui vẻ, vẫn không cần quấy rầy cho nên chỉ sai đệ tử mang đến chút hạ lễ. Lý Độ cùng Mạc Phi Trần hai người mang theo hạ lễ đến trước cửa phòng Ôn Tiềm Lưu đưa cho quản sự rồi nói mấy câu dễ nghe, sau đó rời đi.

Lý Độ đi một bên nhỏ giọng nói, "Ôn trang chủ ba mươi sáu tuổi mới có đứa con. Hắn cùng Ôn phu nhân thành thân cũng hơn mười năm, từng có không ít ngươi khuyên hắn nạp thiếp, nhưng là hắn nhất định chung tình đối với thê tử của mình nên đều dứt khoát cự tuyệt. Hiện tại cuối cùng cũng được bồng quý tử."

Mạc Phi Trần gật gật đầu, nghĩ thầm rằng Ôn Tiềm Lưu kia cũng không phải loại người nông cạn.

Đi ngang rừng trúc, thấy trong rừng có một đình tửu hai tầng. Lục Khinh Mặc ngồi đó, dựa vào lan can nhìn về phía phòng Ôn Tiềm Lưu, đứng hơi xa cho nên không thể nhìn được vẻ mặt của y.

"Lý sư huynh, ngươi về phòng trước đi, ta nghĩ đi gặp một vị bằng hữu."

"Ngươi cũng có bằng hữu sao?" Lý Độ có chút không dám tin.

"Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm bằng hữu của Mạnh Vũ là được rồi." Mạc Phi Trần hi hi cười một cái, liền vòng đường đi vào trong rừng trúc kia.

Lục Khinh Mặc dường như có tâm sư, nếu không sẽ không có chuyện Mạc Phi Trần đứng sau y một hồi lâu vẫn không phát hiện ra.

"Không nghĩ tới Lục Khinh Mặc luôn luôn tiêu sái không thể kiềm chế sẽ có lúc biệu hiện đa sầu thiện cảm như vậy." Mạc Phi Trần ngồi xuống đối diện y.

" 'Tiêu sái không kiềm chế được' là từ người khác hình dung ta." Lục Khinh Mặc mặc dù đáp lại, nhưng thân mình vẫn không động một chút.

"Muốn uống rượu không?"

"Hắn thường xuyên bảo ta không nên uống nhiều rượu quá, ngươi lại hỏi ta có muốn uống rượu không."

Mạc Phi Trần nhìn y, bỗng nhiên hiểu được người chân chính không thể làm Lục Khinh Mặc tiêu sái thật sự, chính là Ôn Tiềm Lưu.

"Nguyên nhân ngươi uống rượu là hắn, mà hắn lại không muốn ngươi uống nhiều như vậy, vì vậy hắn càng không muốn ngươi càng uống, không phải sao?"

Lục Khinh Mặc hít một hơi nhìn về phía Mạc Phi Trần, "Thiên a, những gì ta nghĩ hắn sẽ không bao giờ biết, tại sao ngươi lại biết được?"

"Một khi đã muốn uống, chúng ta liền uống, Uống cho thật tiêu sái a." Mạc Phi Trần vỗ hắn một cái, "Lục huynh."

Lục Khinh Mặc nhịn cười, "Được, chúng ta liền đi uống rượu."

"Ta không có tiền, ngươi đài thọ đi. Ta 'tam bồi' ngươi là được rồi."

"Tam bồi?"

"Chính là 'bồi ăn, bồi uống, bồi rượu' không đủ sao?"

Lục Khinh Mặc cười cười, "Trên đời này ngươi là người đầu tiên muốn bồi rượu ta đó."

"Đừng có nói ái muội như vậy, Mạc Phi Trần ta còn muốn cưới lão bà (vợ a~ =)) đó!"

Lại là trên một chiếc thuyền, nhưng lần này là thuyền nhỏ khiến cảnh vật trên sông càng rộng lớn hơn, Mạc Phi Trần rất thích cảm giác được thu hết mọi thứ vào tầm mắt như vậy.

Trên thuyền bày trí một cái bàn, mặt bàn là mấy vò rượu cùng điểm tâm. Gió đêm thổi qua, sợi tóc Lục Khinh Mặc cùng nước sông giao hợp cùng một chỗ, nhìn đặc biệt mĩ cảm.

"Lục huynh, tiểu đệ kính ngươi một ly." Mạc Phi Trần nâng chén , vừa uống vào liền phun hết ra, "Nương a, đây là rượu gì vậy, nồng quá!"

"Đây là loại rượu đặc sản Mộc Vân trấn, tên gọi 'Tiêm thứ'." Lục Khinh Mặc cười cười, "Lần đầu tiên ta uống chính là loại rượu này, cũng giống ngươi vừa uống một ngụm liền phun hết ra, nhưng là phun trúng.... Người của Ôn sư huynh."

Mạc Phi Trần nhìn thấy trong đôi mắt y ẩn ẩn một tia do dự, liền tự mình rót thêm một chén, "Lục huynh.... Đắc tức cao ca thất tức hưu. Đa sầu đa hận diệc du du. Kim triêu hữu tửu kim triêu túy. Minh nhật sầu lai minh nhật sầu*."

(*Đây là bài thơ "Tự khiển" – Giải sầu của tác giả La Ấn. Tạm dịch nghĩa: Được thì hát ca, mất thì buông. Đa sầu đa hận tự khổ mình. Hôm nay có rượu hôm nay say. Ngày mai sầu tới mai lại sầu. Bài thơ này La Ấn viết sau 10 năm thi tiến sĩ không đỗ, con đường thi cử của ông khá lận đận.)

Lại không cẩn thận đọc thơ của người khác rồi. Mặc kệ đi, chỉ cần Lục Khinh Mặc không còn nhớ tới Ôn Tiềm Lưu là được rồi.

Lục Khinh Mặc cười lên, nghiêng đầu, thần thái ba phần vui vẻ, còn lại bảy phần không phải trào phúng, mà là ngâm cứu, "Phi Trần, trên đời này có rất ít người quan tâm người khác mà không có mục đích. Ngươi hiện tại quan tâm ta như vậy, có phải muốn lấy thứ gì từ ta không?"

Mạc Phi Trần ngẩn người, nghĩ thấy Lục Khinh Mặc nói cũng đúng, chính mình cùng y không quen không biết. Còn nữa, Mạc Phi Trần đột nhiên hiểu được cái gì đó, "Ngươi.... Thân là đệ tử Mộc Vân sơn trang, xuất thân võ lâm danh môn. Mười bốn tuổi đã thành danh, hai mươi bốn tuổi Đãng Hiêu kiếm trở thành một trong thập đại danh kiếm. Hơn nữa diện mạo ngươi tuấn lãng, tất nhiên sẽ khiến phần đông nữ nhân động tâm. Tất cả mọi người đều thấy ngươi rất hoàn hảo, không ai nghĩ đến ngươi cũng sẽ có thứ không đạt được?"

Lục Khinh Mặc nhắm mắt, tựa như một người mệt mỏi rốt cuộc đã được yên lòng, "Đúng vậy, danh hào Mộc Vân sơn trang ta không nghĩ muốn, thập đại danh kiếm cũng không phải mục tiêu của ta, đến diện mạo này ta cũng không thèm để ý. Nhưng thứ ta chân chính muốn lại không thể đạt được. Ngươi đồng tình với ta không?"

"Ta không đồng tình với ngươi, ngươi khiến ta nhớ đến một ngươi. Người này.... Ta cũng muốn đối với y thật tốt." Mạc Phi Trần nhún nhún vai.

Lục Khinh Mặc uống một ngụm rượu, "Ngươi tựa như 'Tiêm thứ', lần đầu uống vào sẽ có cảm giác cay nồng vô cùng, tựa như ngươi có thể nhìn thấu tâm tư ta, điều này khiến ta bị đả kích. Nhưng tinh tế đánh giá, mới biết được tư vị trong đó."

"Như vậy là liền muốn kính ngươi thêm một ly, đời này có lẽ chỉ mình ngươi nghĩ lời ta nói là hay."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.