Có những người chỉ tình cờ gặp gỡ nhưng sau này lại dệt lên cả câu chuyện dài...
***
"Cô y tá... em ấy làm bẩn áo cháu rồi."
Hôm ấy là một ngày nắng nhạt, hành lang khoa cứu thương bệnh viện Bạch Mai có cậu bé đứng bất động nhìn vũng máu vẫn còn khô nhớp trên tay áo sơ mi trắng của mình. Trước giờ cậu vốn mắc bệnh sạch sẽ, ghét mấy thứ tạp vụn hay vi khuẩn bám lên người vì thế mà bệnh viện là nơi cậu dị ứng nhất. Vậy mà chẳng hiểu duyên số trêu ngươi kiểu gì, cậu cùng bố của mình là ngài Daniel Einstein đến vùng đất xa lạ này, và cậu có mặt tại đây.
Nắng nhẹ chạm lên mái tóc màu xanh rêu của cậu, gió trên tầng ba lướt qua da thịt. Giống như đang có mặt trong câu chuyện kinh dị do chính mình làm đạo diễn, cậu bé mười lăm tuổi ấy chợt rùng mình khi nhìn qua phòng hồi sức nọ.
Vài tiếng trước trong phòng hội thảo của mấy tiến sĩ y khoa cậu còn lén trốn bố của mình mà ra ngoài hít thở không khí, cũng bởi lơ đãng ngắm nhìn đám phượng vỹ đỏ rực của Việt Nam mà cán xe cứu thương chạy qua, cô bé nọ tay rướm máu tươi chẳng biết bám chặt được tay áo cậu từ lúc nào không chịu buông. Thế đấy, khi mà cậu cố giật áo của mình ra khỏi bàn tay bé nhỏ kia thì đã đứng trong phòng mổ mấy tiếng trời.
"Chúng tôi sẽ thông báo cho người nhà của cháu, nếu sợ hãi quá thì cháu nhớ nhắm mắt lại nhé.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tinh-yeu/3299518/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.