Daniel Einstein vào sân trước, Nhân Mã Sagitta và đồng đội của mình mặc đồng phục thi đấu màu đỏ rực rỡ, người nào người nấy tinh thần đều rất tốt. Theo sau là đội bóng của trường nam sinh Albert Einstein, đội trưởng là một chàng trai có nước da đen, quả tóc đầu đinh truyền thống, đôi mắt tinh anh cùng hàm răng trắng mỗi lần xuất hiện sau nụ cười của anh chàng. Đồng phục thi đấu của bọn họ là màu xanh dương. Nhìn qua hai người đứng đầu đội hình chắc chắn sẽ chẳng ai biết người nào có thực lực tốt hơn, bởi bọn họ đều ở hàng ngũ ngôi sao bóng rổ luôn rồi, khí chất toả quanh người cũng rất áo bức.
"Ôi trời, cái anh da đen đội kia ngầu thế."
"Gì cơ?"
Không chỉ Tiểu Yết mà mấy cô nàng đang thét gào tên hai đội bóng đứng quanh Phượng Kim Ngưu cũng đều đưa mắt lườm nàng một cái.
Ngồi ở địa phận cổ động viên của trường Daniel mà dám mở miệng khen đối thủ hả? Phượng Kim Ngưu muốn ăn đạp vài cái thì nói nhá!!!
Đưa tay gãi gãi đầu, Phượng Kim Ngưu cười cười cho qua mọi chuyện. Nhiều lúc cứ nhoi nhoi thì người ta lại ghét cho, tốt nhất trong lúc này bản thân nàng bị biến thành vô hình có phải hay không!!!!
Phía dưới sân bóng rổ, Nhân Mã vui vẻ nhìn quanh khán đài bên trên, áo đồng phục màu đỏ có in số tám trước ngực, tay còn thắt một giải ruy băng màu xanh lá, trông cậu ấy lúc nào cũng thật nổi bật.
"Nhân Mã cố lên."
"Nhân Mã NO.1."
"D.E Fighting, Daniel Fighting."
"Nhân Mã vô địch."
Tiếng hét của rất nhiều người bắt đầu vang vọng cả nhà tập đa năng với sức chứa 4000 ghế ngồi. Âm nhạc cổ vũ vang lên, sôi động, náo nhiệt hơn lúc nào.
Cái cậu con trai mặc đồng phục màu đỏ, khóe miệng giương cao như vui mừng. Tâm trạng cực phấn khích, cậu ta nhìn xung quanh hàng ghế khán giả đã lâu, lúc này dừng mắt về phía hàng thứ bốn, vị trí ghế ngồi gần trung tâm như đã nhận ra thứ mình đang tìm nãy giờ ở đấy, Nhân Mã đưa tay che miệng, ho nhẹ một cái rồi dùng sức hét lớn: "Cún à... tớ yêu cậu, cám ơn cậu đã đến cổ vũ cho tớ hôm nay!!! Nhất định Nhân Mã này sẽ thắng."
"Cậu ta nói gì cái vậy?"
Phượng Kim Ngưu chỉ thấy Nhân Mã vẫy tay cật lực nhìn về phía mình, giọng nói của cậu ta thì chịu nhưng chắc chắn bá khí toát trên người lại rất tự tin nhá, chỉ tổ làm đám fan hâm mộ xung quanh nháo nhào la hét, uây thật muốn đau tai mà.
Đội của trường Daniel đứng thành một hàng, cẩn thận bắt tay đối thủ là trường nam sinh Albert Einstein, hoàn thành nghi thức chào hỏi rồi ông trọng tài - thầy thể dục của D.E đi lên, nhắc nhở luật chơi một chút rồi thổi còi, bắt đầu trận đấu.
Những màn giật bóng, ghi bàn, đưa bóng qua người đối phương... nói chung là đủ các pha chuyên nghiệp mà chỉ người chơi bóng rổ hiểu, tuy rằng mỗi đội thường có tân binh yếu hơn một chút nhưng cũng không phải chướng ngại lớn gì cả, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng thì xem ra trận bóng hôm nay có khá nhiều pha đẹp.
Tổ trọng tài, người đứng thổi còi, người bấm giờ, người hoàn thành thủ tục ghi kết quả thi đấu cũng làm việc khá ăn ý, bọn họ thi thoảng còn thảo luận với nhau về cách chơi của hai đội. Người chuyên tâm theo dõi chắc chắn là huấn luyện viên của hai trường, bọn họ quan sát cách đối phương tung màn hỏa mù để cướp bóng đối thủ, cũng ngầm đánh giá thực lực của hai đội trưởng và cả cân nhắc lập ra mấy nhóm tân binh xuất sắc sau này sẽ thay thế vị trí của mấy cậu tiền bối năm ba năm tư sắp ra trường để đào tạo nhiều hơn. Kết luận rằng trận đấu giữa hai trường hạng A này trong hôm nay quả nhiên gay cấn và thú vị.
Đội cổ vũ dưới sự dẫn dắt của Lana Taylor, mỗi bước nhảy đều uyển chuyển linh hoạt. Mỗi lần có một thành viên đưa bóng vào rổ rồi tiếng bịch bịch trên sàn thi đấu vang lên là y rằng đám người trên ghế khán giả hò hét muốn khản giọng. Nhiệt huyết của tuổi trẻ... chính là nằm ở đây.
Trong khi người đứng ở tổ trọng tài lật giấy kết quả 27:25 thì có cô gái nào ấy đã gục lên vai con bạn thân ngủ ngon lành. Thề là chưa có vụ nào đi xem bóng rổ mà Phượng Kim Ngưu giữ tỉnh táo được tới phút cuối. Giống như mấy pha ghi bàn là liều thuốc ngủ không bằng, gay go tới đâu cũng dễ dàng làm nàng lăn ra ngủ một cách ngon lành.
Trận đấu kết thúc, Tiểu Yết theo tiếng gọi thân thương, chạy tới đưa nước cho bạn Chan Chan mặc áo số chín. Mọi người sôi động bàn tán về kết quả trận đấu rồi cũng dần tản ra về nhà. Vài đám fan hâm mộ thì chạy theo thần tượng của mình, cùng xin chụp hình selfie, cùng xin chữ ký.
Nằm lăn trên ghế ngồi màu xanh dương, cô gái tên Phượng Kim Ngưu đang ngủ ngon lành kia thi thoảng còn chẹp chẹp miệng vài cái.
"Nhân Mã, xong chưa, chúng ta về thôi."
Lana Taylor hào hứng kéo sự chú ý của Nhân Mã, trên tay cô ta là quả cầu bông đang được tung lên tung xuống vài cái thật nhẹ, đứng cạnh cô ấy là vài người trong đội cổ vũ, bọn họ cũng dùng gương mặt vui vẻ chờ đợi hai người kia đi chung cùng mình.
"Lana, về với mọi người trước đi. Tôi còn có chút việc."
"Nhưng nhóm mình còn có liên hoan mà?"
"Ờ... vậy chốc nữa tôi đến. Tổ chức ở đâu thế?"- Nhân Mã hờ hững trả lời, chân còn vội bước về phía cái cô nương đang nằm ngủ một mình ở hàng ghế thứ tư.
"Nhà hàng của bác Francos Jackson nhé?"
"Ờ."
Nhìn xuống bên cạnh chỗ Nhân Mã đứng, Phượng Kim Ngưu cái con nhỏ đáng ghét dạo gần đây tự nhiên thường xuyên xuất hiện bên cạnh cậu ấy. Lana Taylor khẽ cau mày, bực bội vứt quả cầu bông màu cam vào tay cô bạn trong đội cổ vũ đang đứng cạnh mình, cô ngúng nguẩy rời khỏi sân bóng, bộ đồng phục cổ vũ thiết kế với chân váy xếp ly màu xanh sậm bồng bềnh di động từng nhịp theo bước chân vội vã của cô ấy.
"Con bé ấy là cái quái gì, sao mọi quan tâm của anh lại luôn dừng bên nó. Đáng ghét."
Trả lại sự yên tĩnh trầm mặc vốn có của sân bóng khi không còn ai đứng dưới sân di chuyển bóng vào rổ, không còn tiếng ồn từ đội cổ vũ và người hâm mộ bộ môn này phía dưới khán đài. Sau ánh hào quang náo nhiệt kia, bình yên như vậy cũng thật tốt.
"Phượng Kim Ngưu. Cậu còn định ngủ tới bao giờ hả?"
Nhân Mã cao ngạo nhìn xuống người con gái đang năm trên ghế kia. Tay bỏ túi quần bèn lập tức nhấc ra, vươn về phía hai cái má hồng hồng như bánh bao của người kia, nhéo một cái cho đỡ ngứa mắt.
"Cún, Cún ơi... dậy mau Cún."
Mỗi một câu "Cún" phát ra từ miệng Nhân Mã là cái tay đang véo má Phượng Kim Ngưu của cậu ra thêm lực một chút. Dám đến sân bóng xem cậu thi đấu, không chịu bỏ sức ra cổ vũ lại còn lười biếng ngủ, lần này phải chỉnh nàng một trận mới được.
"Cúnnn ơiiiii."
"Này Nhân Mã, tao không phải là chó nhá!!"- Tay nàng vươn lên cao, gạt một phát đã tách hai tay Nhân Mã ra khỏi má mình, tuy nhiên... nàng chỉ buột miệng trong lúc đang ngủ mớ?
"Cậu thừa nhận rồi nhé, bạn thanh mai trúc mã."
"Này đồ con lợn."- Nói con heo cho dễ thương một tí, đáng yêu một tẹo... Nhân Mã ngượng mồm nhá! Đưa tay véo mạnh má nàng một lần nữa, cuối cùng không ngờ lại có công dụng, người kia mắt tuy nhắm nhưng chân mày thì khó chịu co chặt lại.
Phượng Kim Ngưu trong trạng thái mơ màng ngồi dậy, dụi mắt hai cái rồi ngơ ngác nhìn người đối diện. Sao cái má lại có cảm giác vừa bị đứa nào xấu tính đấm? @@
"Cậu ở đây làm gì? Trận bóng kết thúc rồi à?"
"Ờ."
"Vậy tôi về đây."
Kim Ngưu vươn vai, đứng dậy làm vài động tác đơn giản rồi đưa tay vỗ nhẹ vai Nhân Mã, ra hiệu về nhà.
Chân mày Nhân Mã hơi cau chặt, bước theo Phượng Kim Ngưu, mồ hôi trên áo đồng phục vẫn còn ướt đẫm dính lên người cậu thoạt nhìn vừa cá tính lại có chút gì ấy sexy ahíhí. =))
"Cún, khi nãy không phải cậu đã nhận ra tớ rồi à?"
"Tôi nhận ra cái gì? Cún với chẳng không Cún gì ở đây?"
Phượng Kim Ngưu buồn bực, bước chân dường như nhanh hơn vận tốc bình thường một chút, Nhân Mã đi sau nàng, chẳng hiểu sao hai đứa nó lại thành ra đi vòng quanh sân bóng một lượt rồi mới ra ngoài.
"Nhân Mã, cậu vẫn chưa quên cái tên ấy của tớ. Mà tớ từ ngày ấy cũng chưa từng đổi tên. Rốt cuộc cậu còn vướng mắc cái gì mà làm khó mối quan hệ này của chúng ta."
Thở dài một cái, Phượng Kim Ngưu chẳng báo trước mà đột ngột quay đầu lại khiến cho Nhân Mã hơi giật mình. Nàng tiến về phía cậu hai bước, giậm mạnh gót giày xuống mặt đường một nhát.
"Đây chỉ là cảnh cáo mày thôi. Tránh xa Nhân Mã Sagitta ra, nếu không lần sau sẽ là..."
Sẽ là cái gì? Phượng Kim ngưu vẫn còn nhớ ngày hôm ấy, chỉ là bọn người Lana Taylor kia chưa kịp nghe nàng giải thích đã làm hỏng sợi ruy băng Boss Bảo Bình tặng nàng. Lana Taylor kia... theo nàng biết thì cô ấy rất được cậu Chan Chan để tâm. Chan Chan là người Tiểu Yết thích, hờ... chẳng lẽ Lana biết nàng chơi thân với Tiểu Yết nên thứ cô ấy ám chỉ đó là việc sau này sẽ chia rẽ cậu con trai kia và Tiểu Yết, làm cho bạn thân của nàng đau khổ ư?
Cứ cho là suy luận của Phượng Kim Ngưu sai đi, nhưng Tiểu Yết là bạn thân của nàng, ít nhất thì từ lúc gặp cô ấy... nàng chưa từng muốn mở lòng ra thân thiết với ai ở đất Mỹ này cả. Bất giác cả người Phượng Kim Ngưu hơi run lên. Nàng từng viết trong cuốn nhật ký năm nào, ngày mà Nhân Mã vội vã tặng Chocopie cho nàng, trong lúc nàng đang cắn dở miếng bánh đã lén thơm má nàng, sau đó còn lên xe đi Mỹ cùng bố mẹ cậu ta... viết rằng sau này gặp lại Nhân Mã, nhất định không làm bạn của cậu ta nữa.
Bởi cậu ta phạm vào luật cấm mà Phượng Kim Ngưu liệt kê trong sổ đen: "Người tự ý rời bỏ mày, tuyệt đối sau này gặp lại... cấm mày cho cậu ta cơ hội xuất hiện trong thế giới kia của mày một lần nữa. Tình cảm, là thứ không được phung phí...". Đúng vậy, cứ cho là Phượng Kim Ngưu tính tình trẻ con đi, cứng đầu giữ chứng kiến của mình đi. Nhưng mà ngay cả bố mẹ của nàng và đám bạn thân hồi trước, những người tự ý xông vào cuộc sống của nàng rồi lại vô tình hay cố ý bước ra... nàng tuyệt nhiên vẫn chưa tha thứ.
Lý do nàng không muốn mở lòng ra thân thiết với ai là như vậy, sợ làm bản thân bị tổn thương... hóa ra Phượng Kim Ngưu cứ tưởng mình giờ đã trưởng thành, hiểu lẽ đời rồi... cũng chỉ là ngụy tạo chứng cứ. Nàng cố chấp thì đúng hơn.
Giống như đã chuẩn bị kỹ lời thoại từ trước, cái miệng nhỏ bắt đầu tuôn ra những lời tàn nhẫn.
"Vì tôi ghét cậu được chưa hả? Cậu là bạn của tôi à, từ nhỏ tôi đã rất khinh thường cậu, không muốn chơi cùng thằng hàng xóm nhà cậu rồi. Bây giờ cậu cũng không nhận ra là tôi chán bản mặt của cậu mỗi lần xuất hiện trước mắt tôi hả? Không có cậu cũng đủ phiền rồi, đừng có mà lộn xộn nữa. Hôm nay hai mặt một lời, chúng ta tiện thể thả chó, tiễn vong luôn đi. Vô tình sau này có gặp mặt cũng như không gặp, Ok?"
"..."
"Cái gì nữa?"
"Coi như tớ chưa nghe thấy gì. Hôm nay Daniel Einstein thắng, đi thôi. Chúng ta mở tiệc liên hoan."
"Cậu điếc à?"
"Ừh,BỊ ĐIẾC RỒI."
Phượng Kim Ngưu rõ ràng nhìn thấy sự đau thương thất vọng trong ánh mắt của Nhân Mã. Vậy mà cậu ấy vẫn cố gạt mọi thứ đi mà kéo nàng đi về hướng phòng tập của đội bóng. Vậy là sao chứ? Nàng mặc kệ, cứ ở cạnh cậu ta thì con bé tóc vàng tên Lana Taylor sẽ làm khó nàng. Bị cô ta tát ba cái vào mặt lại còn làm hỏng cả cái dây ruy băng Boss Bảo Bình tặng nàng đã là quá đủ rồi. Nàng không muốn câu chuyện nàng cố lơ đi ngày hôm ấy một lần nữa tiếp tục được lặp lại. Yên bình sống hết những tháng ngày du học sinh ở đất nước này... đúng vậy, đây là điều mà Phượng Kim Ngưu mong muốn đó.
"Nhân Mã, virus vui vẻ... Xin lỗi cậu. Nếu không làm như thế, nhất định sau này cậu còn tổn thương hơn. Ở cạnh tớ, luôn chẳng tốt đẹp gì... vì thế mà từ lúc biết cậu là thằng nhóc hồi trước tặng bánh chocopie cho tớ, bạn thanh mai trúc mã lúc nhỏ, tớ đã luôn phủ nhận."
Lạnh lùng, không phải là không có tình cảm, không có trái tim hay tình yêu... mà là không biết đối mặt với sự thật như thế nào.
Gạt tay Nhân Mã ra, Phượng Kim Ngưu bình thản đứng lại, miệng lạnh nhạt nói với cậu. Trong đáy mắt nàng, là sự thờ ơ xa cách, lại có chút chán ghét. Đôi lúc, cần chấm dứt ảo tưởng để người bên cạnh không còn hy vọng, như vậy sẽ tốt hơn.
"Xin lỗi cậu. Tôi ... hôm nay có hẹn rồi."
"Sau này Phượng Kim Ngưu cũng có hẹn, chỉ cần trước mắt tránh xa Nhân Mã ra, chặt đứt hy vọng của cậu ta là được. Trốn tránh tuy không phải việc tốt gì cả, nhưng mà nó khiến tâm tình người kia tốt hơn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]