***
"
[email protected].... rốt cuộc cô trốn ở đâu rồi?"
Úp quyển sách đang đọc dang dở trên tay xuống bàn, Trịnh Song Tử chán nản tựa người ra sau ghế, lặng lẽ quan sát đám người đang đuổi theo trái bóng trên sân cỏ qua lớp kính trong suốt của lớp học.
Từ ngày gọi điện cho cô gái được em gái cậu hiến tặng mắt kia, do đường dây liên lạc không rõ ràng mà tới tận bây giờ Song Tử vẫn chẳng thể gọi lại được cho cô gái ấy. Chuyện gì đã xảy ra với cô ta nhỉ? Chẳng lẽ biết cậu sẽ gọi nên giả bộ bắt máy rồi bẻ luôn sim đi ư?
Liếc mắt ra phía cửa lớp học, chất giọng của Sư Tử Shelton vang lên rõ lớn, tay cậu ta thì đang bám lấy tay Phượng Kim Ngưu rất thân thiết, tất nhiên đứng cạnh hai người ấy là Thiên Yết Moscovitz và Tiểu Yết rồi. Nhíu chân mày, Trịnh Song Tử cất vội quyển sách trên mặt bàn của mình vào ba lô, tiến gần về phía cuộc hội thoại của hai người kia. Từ khi nào nàng và Sư Tử lại thân thiết tới thế?
"Kim Ngưu, này này... đi cùng tôi ra cổng trường không. Ở đấy đang có vụ rất hot nhá."
"Vụ gì cơ?"
Phượng Kim Ngưu tuy hơi tò mò trước lời đề nghị của Sư Tử nhưng lại không có biểu hiện gì của chống đối.
"Chàng ca sĩ 18 tuổi Bạch Dương Erik của trường mình hát. Nghe nói tỏ tình với cô nàng Châu Á nào ấy."
"Đi đi Kim Ngưu, tớ cũng thích cái cậu Bạch Dương kia."- Tiểu Yết hai mắt chợt lóe sáng giống như ngàn vì sao tinh tú trên bầu trời đang hội tụ trong mắt cô ấy vậy. Không để Kim Ngưu trả lời, cô nàng đã thay mặt Sư Tử Shelton kéo Kim Ngưu đi trước rồi.
"Hát hò gì chứ, mình chỉ muốn bình yên hết những năm tháng ở đây thôi. Càng cố tiếp xúc với xã hội này nhiều thì càng xui xẻo gặp những biến cố xấu."
Tiểu Yết chen lấn vào đám đông, cô nàng đứng rất gần cậu nhóc Bạch Dương kia thế nên việc nghe rõ tiếng hát sôi động của thần tượng là điều dễ dàng. Sư Tử thì bị xô đẩy vào giữa đám fan nữ đang cùng hòa âm vui vẻ để lời tỏ tình của Bạch Dương Erik thêm phần đặc sắc.
Phượng Kim Ngưu không chen vào trong đám người ồn ào ham mê náo nhiệt kia, nàng và Thiên Yết Moscovitz ngồi ở hàng ghế đá cách xa đám người trước mắt. Lẳng lặng dùng ánh nhìn bình thản quan sát sự phấn khích của vài nữ sinh hoặc nam sinh chẳng hạn?
"Cậu xem ra không thích những cuộc vui nhỉ?"
"Ờ, cậu cũng vậy còn gì."
"Đâu phải."
Thiên Yết phủ định câu nói của nàng, nhanh chóng lôi ra chiếc máy ảnh hay đi theo bên cậu. Với khả năng nắm bắt góc chụp, một bức ảnh mới nhanh chóng ra đời. Cậu đưa gần về phía Phượng Kim Ngưu, cùng nụ cười tinh nghịch trên môi khiến cô gái nhỏ hơi ngây ra.
"Đẹp không."
"Ô, cậu siêu thật đấy."
Phượng Kim Ngưu không phải người có năng khiếu cảm thụ cái đẹp tốt nhất, nhưng việc xem một bức hình mà những người có mặt trong khung hình ai cũng có nét đẹp riêng của họ, chất lượng ảnh sắc nét, khoảng trống giữa trời đất hài hòa trong khung hình, tốc độ chụp của Thiên Yết thì nhanh mà lại giống như không vội vã... thật khiến người ta thích thú.
"Cậu học chụp hình bao lâu rồi?"- Vừa nói, tay Phượng Kim Ngưu vừa điều chỉnh nút next để xem những bức ảnh khác mà Thiên Yết chụp được lưu trong máy ảnh, nàng cảm thán cùng với sự ngưỡng mộ không hề che giấu khiến cậu bạn ngồi bên thấy vui lạ. "Chụp đẹp thật đấy, hồi trước ở Việt Nam, tôi không có nhiều cơ hội đi du lịch hay đi phượt cùng các bạn, mỗi lần thấy mấy bức hình đẹp như vậy trong lòng cảm giác bản thân phải thật nỗ lực hơn nữa. Tuổi trẻ kiếm nhiều tiền để sau này già rồi sẽ đi đến những nơi tuyệt đẹp được lưu lại trong mấy bức hình kia. Nhưng mà... rất lâu sau tôi lại nghĩ, ồ, tại sao mình phải tốn thời gian như thế nhỉ. Cũng chỉ là phía sau khung ảnh thôi mà, chỉ cần nhìn thấy qua tranh ảnh là được rồi còn muốn đến đó làm gì?"
"Ây. Cậu đúng là đồ nhàm tẻ. Cảm giác nhìn hình ảnh qua màn hình điện thoại máy tính nó khác hẳn cảm giác tận mắt chứng kiến bản thân mình đang ở chính nơi lưu lại trong bức hình. Cậu sẽ thấy hiện thực bị lấp qua những góc khuất của khung ảnh. Có bức ảnh chụp hòn đá lớn che lấp một ngọn cây, tận mắt thấy thì cậu mới biết... hòn đá ấy đè lên gốc cây, bão giông cái cây vẫn lớn lên không bị vùi dập là vì có hòn đá chống đỡ che chở."
"Này Thiên Yết, ngồi cùng bàn với cậu mà bây giờ tôi mới nhận ra sức hút đặc biệt của cậu nha. Có phải môn năng khiếu của cậu là Văn không?"
"Gì cơ, tôi rõ ràng được cô Bill Adam chọn vào lớp NK&TN là nhờ môn nhiếp ảnh mà."
Hơi đơ người ra một chút vì nghĩ cậu bạn Thiên Yết này được chọn vào lớp NK&TN là do có tài viết lách giống Phượng Kim Ngưu cơ, nhưng nàng đã lầm, sai trầm trọng, nhìn cái máy ảnh trên tay một lúc mới nhận ra điều đúng nhất trong trường hợp này. Cái cậu bạn cùng bàn luôn mang theo máy ảnh, chụp ảnh cũng rất có năng khiếu, không là tài năng bẩm sinh thì cũng phí phạm, thật quá ngây ngô rồi.
"Nhiếp ảnh gia, nếu cậu không phiền, sau này cậu đi chụp ảnh ở đâu cho tôi theo với được không."
"Tại sao?"
Tịch thu lại cái máy ảnh yêu quý của mình, Thiên Yết quay ngoắt sang nhìn Phượng Kim Ngưu một cái. Cho cô nàng lười biếng này đi theo... cảm thấy giống như bản thân đang tự mua dây buộc người vậy, liệu cái cô nương này có đang yên đi lạc rồi cậu phải tìm loạn xạ cả thành phố lên?
"Sao thế. Tuy tôi không biết chụp hình, nhưng đi theo cậu sẽ biết thêm nhiều địa điểm thú vị mà. Phục vụ nghiệp viết lách của tôi. Thực tế quá còn gì rứa?"
"Viết lách? Cậu mà cũng đòi viết lách á?"- Như kiểu sét đánh giữa trời quang, Thiên Yết cốc cho Kim Ngưu một cái, cậu bạn nhanh chóng đứng dậy bước những bước dài trên sân trường khiến cô nàng ấm ức cũng lập tức đuổi theo sau lưng.
"Ơ cái tên này, thế cậu nghĩ tôi được chọn vào lớp NK&TN là vì cái gì? Tôi rõ ràng có năng khiếu viết văn mà, hồi đi học điểm luận văn luôn đứng nhất nhì trong lớp, còn có vài giải thưởng nhỏ ở mấy cuộc thi viết truyện ngắn trên mạng xã hội nữa. Thật tình chẳng cập nhật tin tức gì hết. Lý do tôi được chọn vào trường ngoài việc nhận học bổng còn có cả cô hiệu trưởng và cô Bil Adam là người từng đọc tác phẩm trên mạng của tôi đó."
"Tôi tưởng cô Bil Adam chọn bừa cậu vào. Ây thật không ngờ khả năng của cậu là viết lách đấy. Được rồi, từ giờ cứ đi theo bổn thiếu gia, ta sẽ đưa nàng đến nhiều nơi thú vị, giúp đề tài viết lách của nàng phong phú hơn."
"Haha, bổn cung biết rồi."
Phượng Kim Ngưu cười sảng khoái, không ngờ Thiên Yết mà bắt chước cách nói quý tộc lại có tác dụng gây cười tới vậy. Thiếu gia Sư Tử đúng là dạy hư người ghê! Cả hai bước song song cùng nhau, nụ cười rực rỡ của những người trẻ còn tỏa sáng hơn cả nắng ban mai.
***
Tan học, nhiệm vụ đầu tiên của Thiên Yết là đưa Phượng Kim Ngưu đi bộ quanh đường phố Manhattan. Vừa hướng dẫn cho nàng cách tận hưởng cuộc sống thế nào là thú vị nhất, lại vừa giúp nàng có cái nhìn thực tế hơn khi sống ở đất Mỹ này.
"Người da đen kia cũng là người Mỹ hả? Không phải là người Châu Phi đúng không?"
"Ờ."
"Nhưng da đen thì chẳng phải Châu Phi à?"
Liếc nhìn Phượng Kim Ngưu một cái giống như Thiên Yết sắp cầm luôn cái máy ảnh trên tay phang vào đầu nàng không bằng. Cậu hỏi: "Lý do gì cậu nghĩ anh ta là người Châu Phi, người Mỹ nhất thiết phải là Mỹ trắng hả?"
"Chắc thế."
Với cái đầu ngơ ngơ của nàng thì thật không muốn giải thích luôn. Ý nghĩa của cái từ "United States" bị cô gái Châu Á hiểu thế nào vậy?
"Cậu nghĩ sao về United States?"
"Ờ thì, liên bang các tiểu bang chứ còn gì nữa. [*] 54 tiểu bang, tạo ra... ơ tôi còn chưa nói hết mà cậu đi đâu thế hả?"
"Cô nhóc da vàng nhà cậu, cút xa tôi ra."
"Anh bạn, chúng ta là đồng đội mà."
"Đi với cậu mất mặt muốn chớt!!!"
"Hahaha, mất mặt gì chứ. Tôi rõ ràng là sinh viên nhận học bổng mà."
Thế nào mà đang cười cười giải thích với nhau về nhiếp ảnh, văn hóa dân tộc lại thành ra một thanh niên chân dài lao trước, thiếu nữ chân ngắn lật đật vật vã chạy theo sau. Cái đôi bạn trẻ này vi diệu quá đuy!!!
Tối hôm ấy, tiết trời mát mẻ dễ chịu, Phượng Kim Ngưu ngồi ôm lattop ngoài vườn hoa, seach mạng tìm hiểu ý nghĩa của United States. Hàng loạt danh mục hiện lên trên cột tìm kiếm khiến cô gái gãi đầu vò tóc.
"Thôi thôi, dẹp luôn đi. Không hiểu về United States có làm sao đâu chứ, đâu phải ở đất Mỹ này mình mình không biết."
"Vì Mỹ là nước hợp chủng quốc, có rất nhiều người dân của các nước khác tới định cư, cũng bởi điều này mà Mỹ có nhiều loại người và da màu khác nhau chứ không phải là liên minh các tiểu bang như em seach mạng."
Trong lúc Phượng Kim Ngưu còn đang ngơ ngác thì Bảo Bình Einstein đã kéo ghế ngồi đối diện nàng từ lúc nào.
"Anh không ở trên phòng hả?"
"Không."
Bảo Bình thản nhiên trả lời, đặt tập sách trên tay lên bàn đá, tuỳ tiện lấy một quyển cần thiết rồi chăm chú đọc sách dưới ánh đèn leon nhàn nhạt.
"Vậy... em không phiền anh nữa, em lên phòng..."
"Cứ ngồi đi."
"Ồ, vâng."
Khoé miệng hơi nhếch lên một chút, bộ dạng cứng đờ, khó khăn trong lúc tra cứu mạng của Phượng Kim Ngưu thật khiến tâm trạng người ta vui vẻ. Bảo Bình thản nhiên ngồi đọc sách, Phượng Kim Ngưu khi nãy còn ngọ nguậy gãi đầu dứt tóc giờ như gà mắc tóc, muốn ho khẽ cũng phải cố kìm nén cảm xúc.
Thông báo từ địa chỉ Email nhấp nháy bên góc phải màn hình. Nghĩ ngợi một lúc, Phượng Kim Ngưu nhanh chóng dịch chuyển chuột, sau vài thao tác nhanh nhẹn cuối cùng cũng xem xong hết mấy cái thông báo cần thiết.
"Này, tôi là anh trai của Song Nhã - người hiến mắt cho cô. Tôi muốn gặp cô."
"Đây là địa chỉ liên hệ của tôi. Cô nhận được thì nhanh chóng gọi lại nhé."
"Tôi muốn biết tình hình hiện tại của cô. Sao cô đang yên mất tích vậy? Tôi gặp mặt cô được không?"
"Cô có dùng cái mail này không thế? Tôi liên lạc cho cô sao chẳng bao giờ cô trả lời. Thị giác của cô có vấn đề rồi hả? Làm người khác lo lắng phát điên lên cô mới vui à? Tôi chỉ muốn biết đôi mắt của em tôi giờ ra sao thôi. Tôi đang ở Mỹ, chúng ta gặp nhau đi."
"Anh ta là cái thể loại gì đây. Vừa như muốn biết tình hình của mình lại như căm ghét mình lắm không bằng. Lời lẽ cũng giống chửi xéo nữa..."
"Sao thế?"- Đặt quyển sách đang đọc dở xuống bàn, Bảo Bình Einstein hơi dò xét nhìn về phía Phượng Kim Ngưu.
"À, em nhận được mấy tin nhắn chứa nội dung spam."- Nàng dừng chuột, ngước mắt lên rồi lại ngại ngùng cúi đầu xuống, suy nghĩ cách trả lời cái email kia.
"Cái người gửi mail ấy sao cứ muốn gặp mình nhỉ?"
"Phượng Kim Ngưu, sáng nay tôi thấy em cùng..."
"Dạ?"
"Bỏ đi."
Sương đêm nhẹ nhàng buông xuống, dưới ánh đèn leon vàng nhạt, Bảo Bình Einstein chăm chú đọc sách, gạt mấy câu hỏi lộn xộn trong đầu sang một bên, anh rất muốn hỏi Phượng Kim Ngưu về những khúc mắc dạo gần đây bản thân luôn muốn biết nhưng dường như có bức tường ngăn lại âm thanh ấy.
"Liệu, tôi và em có thể bắt đầu ở một bước khác không?"
[*]Hồi tìm hiểu quốc kỳ của Mỹ thì có 50 ngôi sao tượng trưng 50 tiểu bang khi nước Mỹ mới thành lập, bạn lại bảo 2015 là 53 tiểu bang rồi, theo một trang khác thì lại bảo có 54 tiểu bang.
By: Linh Yunki's Story.