Có đôi khi, bạn chọn giữ khoảng cách với ai đó. Không phải là không còn quan tâm, không còn yêu thích người ta nữa. Mà bởi vì vốn dĩ biết rằng... người ấy chưa từng thuộc vềbạn... T___T
***
Màn đêm tĩnh mịch nhanh chóng buông xuống, có chàng trai nào ấy còn ngồi ngơ ngẩn ngoài cổng nhà không muốn vào. Ánh điện sáng trưng màu vàng nhạt thình lình được bật lên, cô gái cao một mét bảy mươi trong bộ quần áo rộng rãi thoải mái bước ra. Miệng còn đang nhai dở miếng kẹo cao su, gió lùa mạnh một hơi từ xa đến khiến vài lọn tóc cô ấy tung nhẹ lên không trung, miệng nhỏ lười biếng phát ra tiếng.
"Còn không định vào nhà à?"
Tay bỏ túi quần, đôi mắt hờ hững nhìn xuống chỗ cậu con trai kia đang ngồi, khoé miệng lại nhếch lên một cái đầy khinh bỉ.
"Àh, tôi nhớ đây cũng đâu phải nhà anh, thằng con hoang Thiên Bình mà nhỉ?"
"Mày im đi Tiểu Yết."
"Ồh, hừ... fuck." *miếng kẹo trong miệng được phun ra, rơi xuống gần chân Thiên Bình*
Ánh mắt lạnh nhạt ấy, từ khi còn nhỏ Thiên Bình Cabot đã luôn nhìn thấy. Phải, cậu và Tiểu Yết là anh em cùng cha khác mẹ, chính vì vậy nên luôn bị con bé ấy ghét bỏ. Ban ngày gặp nhau sẽ coi như kẻ trước mắt tựa không khí, Thiên Bình Cabot không muốn ai biết về mình quá nhiều vậy nên ở trường học hầu như không ai hay biết cậu còn có một cô em gái chung nửa dòng máu.
Mẹ của Thiên Bình chỉ là một phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tinh-yeu/3299498/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.