Tôi luôn cảm thấy... thời gian như một chuyến xe lửa trôi đi rất nhanh còn tôi lại giống một vị khách ngủ quên trong xe không hề hay biết gì. Tới khi tỉnh lại đã bỏ qua rất nhiều thứ... thậm chí bỏ qua cả trạm dừng.
(Mạng xã hội Văn học.)
"Song Tử... điện thoại cậu rung kìa."- Sư Tử tay chỉ chỉ vào túi áo bạn cùng bàn, rung ầm ầm thế mà không cảm nhận được, bộ mất cảm giác sao còn để chế độ im lặng chi mô rứa?
"Hở... ờ."
Trịnh Song Tử gật gật đầu, lôi điện thoại ra khỏi túi áo, ngắm nghía cái màn hình một chút rồi lập tức bật dậy khỏi ghế ngồi, chạy một mạch ra sau vườn hoa trường. Trước khi rời đi còn không quên nói vọng lại: "Bọn cậu xuống canteen trước đi, tôi sẽ xuống sau. Ok?"
"Ờ, nhanh lên đấy."- Thiếu gia Leo Shelton lại lười biếng đáp thay cho ba người nào đó.
Phượng Kim Ngưu khó hiểu nhìn theo dáng người đang vội vã chạy ra khỏi lớp NK&TN kia, nghe điện thoại luôn ở đây cũng được còn bày đặt ra ngoài giống như có chuyện quan trọng lắm không bằng, nghĩ ngợi một chút thì điện thoại của nàng báo có tin nhắn tới. Nàng vui vẻ kéo đám người Thiên Yết, Sư Tử và Tiểu Yết xuống canteen vừa đi vừa đọc tin nhắn. Chân mày hơi nhíu lại rồi chợt giãn ra nhanh chóng.
"Chào bạn, tôi là Jimmy Nguyễn Viện Trưởng của bệnh viện Bạch Mai tại Hà Nội - người đang trực tiếp liên lạc tới bạn, vì một lý do đặc biệt, tôi liên hệ với bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tinh-yeu/3299491/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.