Uông Hạo Diên mệt mỏi hết sức, ngủ thẳng cẳng đến giữa trưa, ánh nắng mặt trời theo những khe hở màn che tràn vào phòng, anh mơ màng tỉnh giấc, cảm giác mơ hồ. Nhớ lại một chút, tối qua trở về đem Giản Tân dọa gần chết, nhưng mà Giản Tân không bỏ chạy, còn làm cho mình một bát trứng chưng nóng hổi. Hôm qua có nói vài lời thâm tình, không biết Giản Tân có cảm động chút nào không. “Đệt, có khi nào Giản Tân muốn bỏ đi không?!” Uông Hạo Diên lăn lông lốc xuống giường, chân trần vọt vào phòng ngủ của Giản Tân, trong phòng mền gối đã được xếp ngay trên giường, kệ tủ được lau sạch sẽ, bộ-não-có-thể-bổ-ra-tình-yêu-của-anh còn có thể ngửi được một cỗ hương thơm nhàn nhạt. Mở tủ quần áo, đồ đạc vẫn còn ở đây, Uông Hạo Diên thở dài nhẹ nhõm. Giản Ái bị một phen ầm ĩ của anh làm chú ý, lặng lẽ từ cửa phòng thò cái đầu vào, yên lặng đứng nhìn. Uông Hạo Diên thuận tai bưng Giản Ái lên bỏ vào mũ áo, sau đó nhàn nhã đi rửa mặt. “Con đừng liếm ba ba được không?” Giản Ái nằm sau cổ Uông Hạo Diên cứ liên tục liếm, Uông Hạo Diên một mồm đầy bọt kem đánh răng nhìn vào gương, tự mình làm cách mạng tư tưởng cho mình: “Mày nhìn mày đi, mày khôi ngô tuấn tú thế này, cao lớn thế này, gầy mà không rệu rạo ngọt ngào mà không ngấy thế này, thông minh thế này, có nhà có xe có pet, mày thật là xuất sắc!” Giản Ái run lẩy bẩy đứng trên bả vai anh, miệng mèo phụ họa gào to một tiếng. (mắc cười hai cha con nhà này:))) Uông Hạo Diên vác Giản Ái đi kiếm cái ăn, phát hiện trong chén của mèo có đồ ăn, mở tủ lạnh nhìn, phát hiện bên trong có một phần cơm, anh sờ sờ Giản Ái nói: “Anh của con để chúng ta trong lòng rồi.” Phí Nguyên gửi mail cho anh, tất cả là tài liệu của show thực tế cùng với yêu cầu chuẩn bị cho buổi ra mắt ngày mai. Uông Hạo Diên nhớ tới chuyện của Kinh Tinh, cảm thấy loại sự tình này người trong cuộc không lên tiếng thì tốt hơn vẫn không nên hỏi tới, dù sao cũng khó có thể chịu nổi. Cơm ăn sạch sẽ, xong liền gọi điện cho Giản Tân, Giản Tân bên kia có chút ồn ào, chắc là đang ở căn tin bệnh viện. Uông Hạo Diên đặc biệt duyên dáng nói: “Giản Tân, cơm em làm cho anh anh ăn sạch sẽ rồi.” Giản Tân vừa ăn vừa trả lời: “Đó là đồ ăn thừa của em.” Uông Hạo Diên cũng không nỡ vạch trần cậu: “Cơm thừa của em ngon như vậy, lần sau thừa thêm một chén canh nha.” Tiểu ý tá ngồi đối diện Giản Tân ăn xong, bưng khay cơm chuẩn bị rời đi, cùng Giản Tân chào hỏi: “Bác sĩ ăn cơm chậm quá nha, cơm nguội hết rồi, em đi trước nha.” Uông Hạo Diên tai chó vểnh lên, hỏi: “Ai đang nói đó?” Giản Tân nhỏ giọng nói: “Fan của anh.” “Em tránh xa fan anh ra chút, fan anh thực sự rất mê trai đẹp, em không cẩn thận làm động tâm fan của anh thì biết làm sao, anh còn phải cùng fan của mình cạnh tranh sao.” Uông Hạo Diên cách một cái điện thoại trêu Giản Tân, cuối cùng nói: “Nghỉ trưa không có bao nhiêu thời gian nhỉ? Vậy em nghỉ ngơi đi nhé.” Trước khi cúp máy, Uông Hạo Diên nói xạo: “Chiều nay anh phải ra ngoài, đến khuya mới về nhà, em cứ ngủ trước, đừng đợi anh.” Giản Tân có chút xấu hổ: “Anh nghĩ nhiều rồi!” Ai muốn chờ anh chứ! Làm như ngủ chung không bằng! Show thực tế này tên là «Trại tập trung nam thần», Uông Hạo Diên vừa thấy cái tên này như bị đập một cái, mấy diễn viên trẻ cùng tham gia hình tượng khác nhau, vì vậy phải nghĩ biệt danh cho từng người. Nguyên bản hình tượng của Lận Đông là nam thần tài hoa, hiện tại bị dân mạng chế giễu gọi thành nam thần phê cần. Quan hệ giữa Uông Hạo Diên và Uông Vĩ Quốc không phải là bí mật, tiệc mừng năm mới đều đã giới thiệu qua, còn thêm mẹ anh là Chu Uyển, vì vậy công ty với tổ chương trình giao vị trí này cho anh cũng có hơi Mary Sue ¹. Giới thiệu: Nữ diễn viên Chu Uyển nổi tiếng cùng nhà sản xuất kim bài Uông Vĩ Quốc năm ấy, anh là minh tinh quý tộc đại diện cho hai vị ấy trong giới giải trí, phía sau ánh hào quang là từng vết chân kiên định vững vàng chính mình gầy dựng, phía sau hình tượng cao lãnh kiệm lời ấy là một quan hốt cứt ² ngốc manh… Lược bớt ba trăm chữ. Uông Hạo Diên sởn gai ốc, có điểm buồn bực, sao lại biết được anh là quan hốt cứt nhỉ? Kỳ thực trên mạng đang náo nhiệt tưng bừng, tin tức về Lận Đông cũng bị đẩy lùi, «Hành Chí Thiên Minh» được phát sóng cùng với show tổng hợp chiếu tối qua trở thành từ khóa tìm kiếm đứng đầu, Uông Hạo Diên đánh bại nam nữ chính leo lên top trending. Nguyên nhân là do một nhân viên của đài truyền hình đăng tải trên weibo một bức ảnh, chụp trong phòng hóa trang, Uông Hạo Diên chân dài ngồi chồm hổm trước ghế dựa, trên ghế có một con mèo nhỏ nằm ngoe nguẩy. Caption như sau: Mèo nhỏ của Uông Hạo Diên không thèm để ý ảnh, Uông Hạo Diên hỏi “Con dùng thái độ này đối xử với ba ba sao?” Cười chết tui rồi hahahahahahaha quan hốt cứt cư nhiên lại nghĩ mình là ba đứa nhỏ. Hiện tại đại bộ phân dân mạng đều “có bệnh mèo”, thấy mèo là ôm ngực, cho nên đó là lí do ngoài fan bị ngốc manh làm tan chảy con tim, mà đủ loại người qua đường cũng bị bắn trúng, đương nhiên công ty còn nhanh chóng phân tích thêm số liệu, tiếp tục tăng nhiệt. Bình thường những lúc thế này Phí Nguyên khẳng định sẽ giục Uông Hạo Diên đăng weibo, nhưng mà nay lại không thấy động tĩnh, chắc là lại cùng tên Lộ Kha Đồng kia làm mấy chuyện tiểu biệt thắng tân hôn rồi. Uông Hạo Diên chụp vài tấm ảnh của Giản Ái, sau đó đăng weibo, fan nháy mắt liền bùng nổ. “Uông Uông! Show thực tế mới có thể mang con giai ra khoe không!” “Mẹ nó con mèo này cư nhiên lại gọi là Giản Ái… Ôi idol nhà tui, ảnh chính là một mĩ nam tử hết sức trendy.” “Bài weibo trước đăng lúc tui còn mặc váy ngắn, bài tiếp theo đăng lúc tui mặc áo bông luôn rồi, theo dõi weibo ảnh chính là tự chăm sóc bản thân mình.” “Hôm nay không comment troll ảnh hãy khen tui đi.” Giản Tân buổi chiều có cuộc tiểu phẫu, không tốn nhiều thể lực lắm, chủ nhiệm khoa ban nãy có chuyện phải đi trước, cậu liền đi thăm các phòng bệnh đến chiều tối. Thực ra cậu cũng định về nhà muộn, bởi vì cảm thấy trở về nhà của Uông Hạo Diên cứ là lạ. Thật là kì lạ phát sợ. Cũng may buổi tối Uông Hạo Diên có việc, hơn nữa về nhà rất muộn. Giản Tân khám hết các phòng bệnh rồi tan làm, tiện đường ghé siêu thị mua đồ ăn, về đến nhà quả nhiên không có ai, chỉ có Giản Ái đang rũ đuôi xuông đất đi đi lại lại. Giản Tân ăn cơm xong ôm Giản Ái xem TV, cậu vẫn có chút sợ, cũng may Giản Ái vừa ngoan vừa làm biếng, nằm trên đùi cậu không nhúc nhích. «Hành Chí Thiên Minh» ra được ba bốn tập, tập này nam chính diễn hơi nhiều, Giản Tân xem một chút thấy cũng rất thú vị, một hơi xem hết một tập. Trong lúc quảng cáo tranh thủ lướt feed, tiểu y tá up status mới viết: “Nam thần nhà tui thật là đáng iu á á á á á á á ngồi McDonald’s ăn BigMac kìa!! Tui phải kêu một cái giống y chang về ăn mới được!!!!” Giản Tân phóng ảnh to ra nhìn, đây mẹ nó không phải Uông Hạo Diên sao?! Uông Hạo Diên thật ra không có công chuyện gì, anh biết Giản Tân da mặt mỏng, sợ Giản Tân về nhà thấy anh rồi xấu hổ, vì vậy nói xạo một cái cớ về nhà muộn. Bằng không Giản Tân cả ngày đi làm mệt mỏi về tới nhà còn phải trốn anh lại mệt hơn, anh đau lòng lắm á. Mấy ngày nay trời lạnh, anh cũng không đi quá xa, tàm tạm ở lại trung tâm, tùy tiện tìm chỗ nào shopping là tiêu được một mớ thời gian, tới giờ ăn tối thì thật sự đói, anh che chắn kín đáo một chút rồi vào McDonald’s ven đường ngồi. Không nghĩ tới bị mắt thần nhận ra. Ảnh chụp trên mạng lên tới vạn lượt share, chủ quán đăng xong còn thêm một dòng caption: Uông Hạo Diên sức ăn thật tốt… Cậu ấy gọi một phần BigMac hai phần burger bò hai phần cánh gà cay hai hộp gà viên hai phần bánh ngọt một ly Coca bự một cây kem… Nhiêu đó cậu ấy vẫn ăn hết… Không khác nào chia sẻ một hình tượng đã sụp đổ. “Ảnh ăn hết được sao thật là vi diệu…” “Chủ quán đừng có nói quá được không? Uông Uông nhà chúng tôi đọc được sẽ hoài nghi nhân sinh đó?” “Idol nhà tui thấy thương quá, ăn tối cũng không có ai bồi, tui quyết định chia tay bạn trai một đêm để bồi Hạo Diên bảo bảo đồng cam cộng khổ.” “Nhìn thèm quá, cảm giác muốn bị fan bao vây.” “To gan! Phận làm ba ba dám một mình ra ngoài ăn! Quan hốt cứt muốn tạo phản rồi!” …… Uông Hạo Diên đè thấp mũ xuống vô tội uống Coca, say đó quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ. Ăn xong lấy di động ra, mấy nữ khách hàng kích động tiến đến hỏi: “Á á á có thể kí tên cho em không?” Quảng cáo kết thúc, Giản Tân lại không có lòng dạ xem phim tiếp, Uông Hạo Diên làm như vậy lí do là gì cậu hiểu được, nhất thời trong lòng hỗn loạn đủ loại tư vị, lộn xộn hết cả lên. Người muốn ký tên bu vào ngày càng nhiều, sợ bị ảnh hưởng buôn bán nên quản lý cửa hàng đứng ra cản trở, Uông Hạo Diên nói lời xin lỗi liền lập tức rời đi. Trời tối rồi trên đường dần ít người hơn, anh ăn nhiều quá liền chậm rãi tản bộ trên vỉa hè. Giản Tân đợi đến mười một giờ, đồng hồ bị cậu nhìn muốn nứt ra. “Ba ba mày khi nào mới về?” Cậu vuốt ve hỏi Giản Ái, Giản Ái cọ cọ lòng bàn tay cậu, thoải mái híp con mắt. Đợi thêm nửa tiếng nữa, TV bắt đầu phát tin tức buổi đêm, dưới màn hình là tin dự báo thời tiết, nói gần đây trời trở lạnh vào ban đêm, vừa vặn ngoài cửa kết hợp nổi lên một trận gió. Uông Hạo Diên đoán mười hai giờ Giản Tân đã đi ngủ rồi, đi lại bãi đỗ xe, chuẩn bị về nhà. Mới vừa khởi động xe di động liền vang lên, Uông Hạo Diên đeo tai nghe, bắt máy. Giản Tân ở bên kia hỏi: “Anh đang ở đâu?” Uông Hạo Diên sửng sốt, nói: “Anh đi gặp bạn bè, sao thế?” Giản Tân trong lòng mắng anh lại xạo à, cậu vươn đầu ngón tay cho Giản Ái gặm, cũng xạo xạo nói: “Về nhanh đi, Giản Ái cào em.” Uông Hạo Diên tin thật: “Hả? Có nghiêm trọng không? Anh lập tức quay về, em xuống lầu đi chúng ta đi chích ngừa!” Giản Tân không nói gì, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng liền cúp máy. Giản Ái mệt rồi, tự động nhảy xuống ổ đánh một giấc, Giản Tân có chút chột dạ, đi theo sau Giản Ái, sau đó ngồi xổm xuống kéo tay áo lên nói: “Hay mày cào tao một cái đi?” Giản Ái ngửa bụng lên trời, cự tuyệt hành động trí chướng này. Uông Hạo Diên không cất xe vào gara, đứng ở dưới lầu gọi điện cho Giản Tân, Giản Tân không nhấc máy, anh cũng không kiên nhận, tốc hành chạy lên lầu. Vừa mở cửa liền trông thấy Giản Ái đang vù vù ngủ. “Giản Tân?” Uông Hạo Diên gõ cửa không đợi trả lời liền tiến vào, Giản Tân hình như mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt. “Anh xem vết thương nào, sao lại để dính nước, không phải anh bảo em chờ sao?” Uông Hạo Diên hơi lớn tiếng, ngữ khí cũng cấp bách. Giản Tân từ trước tới giờ chưa bị hắn mắng bao giờ, có chút không phản ứng kịp. Sau đó lúng túng nói: “Không sao, anh đừng lo.” Uông Hạo Diên vẫn cầm chặt tay cậu: “Thật sự không sao? Em có biết anh chạy nhanh cỡ nào không? Cho anh ôm một cái.” (trớt quớt:))) Giản Tân đẩy Uông Hạo Diên ra: “Chạy nhanh về ngủ chứ gì!” Uông Hạo Diên mang theo ý cười đi ra ngoài, anh cũng không muốn ép cậu ôm đâu, chỉ muốn nhìn Giản Tân vừa thẹn vừa dỗi thôi. “Uông Hạo Diên,” Giản Tân đột nhiên gọi anh lại, do dự nói: “Anh không cần cố tình ra ngoài, em không đến mức ngại như vậy đâu.” Uông Hạo Diên dừng lại, sau đó đột ngột xoay người lại xông đến, Giản Tân bất ngờ không phòng thủ kịp bị hung hăng ôm lấy, hơi thở nghe ra được mùi gà chiên nhàn nhạt… “Ước gì mỗi ngày em đều ngại ngùng với anh mười đồng tiền.” (1) Mary Sue là nhân vật ảo chỉ những người hoàn hảo, ngậm thìa vàng. (2) Quan hốt cứt chỉ con sen cho chó mèo á:)) Dịch mấy cái ngôn ngữ mạng bên TQ thật sự mệt:))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]