Editor: Vệ Tử Y Nhìn hoàng cung càng ngày càng cách xa, Tiêu Tương Phi rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, tạm thời không cần phải suy nghĩ tính toán, tạm thời có thể thưthái một chút rồi. "Hỉ Nhi, khi nào thì đến quân doanh?" Tiêu Tương Phi vén mành xe lên hóng mát không chút để ý hỏi. Hỉ Nhi suy nghĩ một chút trả lời: "Tiểu thư, chắc khoảng 15 ngày, chậm thì khoảng 20 ngày." Tiêu Tương Phi giật mình, nửa tháng? Đây không phải là muốn mạng người sao?Bắt nàng ở trong xe ngựa ngây ngốc nửa tháng, không điên mới là lạ."Chẳng lẽ không còn đường nào nhanh hơn sao?" Tiêu Tương Phi rầu rĩ hỏi, niềm vui mới rồi đã bay đi đâu mất. Nộ Nhi che miệng cười, nhìnqua cũng biết tiểu thư chưa bao giờ đi xa. "Tiểu thư, trừ phi ra roithúc ngựa, chạy không ngừng vó, may ra trong vòng ba ngày có thể tới." Thảo Nhi, Hoàn Nhi cũng che miệng nhìn nàng cười không ngừng. Nàng vỗ đầu muốn than thở, sớm biết thế nàng đã cỡi ngựa rồi, vừa có thể xem phong cảnh, lại không cần ru rú trong xe ngựa. "Ta muốn cỡi ngựa." Nằm hơn nửa ngày, Tiêu Tương Phi rốt cuộc không nhịn được đứng dậy, muốn vén mành xe bò ra ngoài. "Tiểu thư." Bốn cung nữ kinh hãi, vội vàng kéo lấy y phục của nàng, đưa nàng trở lại trong xe ngựa. Tiêu Tương Phi lần nữa bị kéo về bên trong xe, không vui nói: "Các ngươi làm gì, ta muốn cỡi ngựa, ở trong xe chán chết được." Muốn nàng ở trong xengựa ngây ngô mười lăm ngày? Thật muốn ép nàng điên, không được, nàngkhông thể chịu được. Bọn Hỉ Nhi hai mặt nhìn nhau, tiểu thư cỡingựa, đừng nói họ không muốn, coi như nguyện ý thì chuyện cỡi ngựa cũngkhông dễ chịu gì hơn. Ngộ nhỡ hoàng thượng biết được, nhất định sẽ giáng tội xuống. Thấy bốn người không nói lời nào, Tiêu Tương Phi lại bò dậy muốn đi tìm ngựa, lần này như cũ bị bốn người lần nữa kéo trở lại. Hỉ Nhi thỏa hiệp: "Tiểu thư, ngài chờ một chút, Hỉ Nhi ra ngoài nói trướcvới Tống phó tướng." Hỉ Nhi tin tưởng, tiểu thư khẳng định không cưỡiđược bao lâu đâu, không bằng để cho nàng nếm thử một chút mùi vị cũngđược. Lúc này đến phiên Tiêu Tương Phi thỏa hiệp, an tĩnh lại. Nhìn Hỉ Nhi đi ra tìm chỉ huy đội thị vệ Tống phó tướng nói chuyện. Chỉ chốc lát sau, ngựa đã được dắt tới, Tiêu Tương Phi vô cùng vui vẻ trèo lên, vui vẻ cưỡi đến cuối ngày. "Tiểu thư, còn cỡi ngựa nữa không?" Hôm sau, Hỉ Nhi cười híp mắt hỏi người đang còn nằm lười trên nệm êm không chịu dậy. Cỡi ngựa? Tiêu Tương Phi cái mông đau đến không muốn sống, muốn khóc màkhông có nước mắt. Trời ạ, cỡi ngựa cũng là một chuyện thống khổ, cònkhông bằng ngồi xe ngựa. "Hôm nay không cỡi nữa." Tiêu Tương Phinản lòng thoái chí nói, hôm qua cao hứng, hôm nay thì như bị dần mộttrận, không khơi được một chút hứng hứng thú . Bọn Hỉ Nhi thì thở phào nhẹ nhõm, tiểu thư đúng là ham cái mới lạ, cũng may nàng chịu khổrồi thì không làm các nàng phiền lòng nữa. Sau nửa tháng cuối cùng cũng đến quân doanh, Viên Quân đã sớm nhận được tin tức, chờ ở ngoài thành từ sớm. "Tiểu thư, chúng ta đã đến." Bọn Nhi mừng rỡ thông báo, tin này cũng khiến tinh thần Tiêu Tương Phi phấn chấn. "Thật tốt quá." Nàng sắp ốm vì buồn rồi, cũng may, ngủ một giấc, tâm sự, ngắm phong cảnh, một ngày cũng qua. Bây giờ nghe nói đã tới nơi, bao nhiêukhông vui liền tiêu tán như mây khói. Tiêu Tương Phi vội vàng từ trong xe ngựa bò ra ngoài, mấy cung nữ cũng không ngăn nàng nữa. "Thần tham kiến tiểu thư." Viên Quân thấy nàng từ bên trong xe ngựa bò rangoài, có loại cảm giác buồn cười lại không dám cười, Tiêu Tương Phi ởtrước mặt hắn chưa từng tự chú ý tới hình tượng của mình. Để cho hắn cảm nhận được nàng thực sự, một nữ nhân thực sự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]