Editor: Vệ Tử Y Nàng không trả nổi? Tiêu Tương Phi nhướng mày, nàng dĩ nhiên không trả nổi, nàng ở thế giới này trên người không có đồng nào, làm sao có thể có tiền trả phí tình báo cho người ta. "Có thể nói giá cả một chút không?" Nàng nhàn nhạt hỏi, ánh mắt cũng rất kiên định, tiền không có, nàng có thể đi tìm, nhưng nhất định phải biết rõ chân tướng. Tiếu Ngữ và Liên Gián liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, Tiếu Ngữ đáp: "Tiêu tiểu thư, giá cả ta biết, vô giá." Vô giá? Tiêu Tương Phi sửng sốt, tình báo này còn là vô giá hay sao? Tiêu gia thật đáng tiền thế này? "Vậy các ngươi có ý tứ là, ta không cần mời Độc Lang cung cấp tình báo cho ta! ?" Nàng lãnh nhược băng sương nhìn hai người bọn hắn. "Cũng không phải, tiểu thư có thể cùng Độc Lang thương lượng, nếu không Liên mỗ cũng có thể vì Tiêu tiểu thư mà ra sức, vừa hay Liên mỗ cũng coi như là có giap thiệp rộng rãi với bọn họ, có thể thay tiểu thư đi nói chuyện một chút. Có tiền ai không muốn kiếm?" Liên Gián cười cười, không đành lòng nhìn dáng vẻ nàng thất vọng, hơn nữa hắn càng muốn biết, vị Tiêu Tương Phi trước mắt này, nàng có bản lãnh gì, nàng sẽ dùng cái gì để đổi lấy tin tình báo vô giá này? Hắn rất tò mò chờ đợi. Tiếu Ngữ nhìn nàng, vừa liếc nhìn Liên Gián "Liên công tử quả thật có thể thay Tiêu tiểu thư đi nói chuyện, nếu như Tiêu tiểu thư yên tâm." Tiêu Tương Phi trầm mặc không nói, nàng không biết tổ chức này, nhưng nàng cảm thấy mình không thể đợi thêm nữa, một người sống ngu ngơ thì sẽ chết rất thảm, nàng không muốn cái gì cũng không biết, bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay. "Vậy thì làm phiền Liên công tử. Bảy ngày sau ta lại tới nơi này tìm các ngươi." Nàng suy nghĩ một chút, đồng ý, lần nữa cùng họ ước định thời gian. Liên Gián lúc này lại đột nhiên cười nói: "Tiểu thư, lần sau chi bằng không hẹn ở chỗ này, Liên mỗ biết tiểu thư ra ngoài lần thứ nhất không dễ, bên người ngài lại càng không dễ đánh lạc hướng người hầu, chắc chắn họ đang lo lắng chạy quanh tìm ngài đấy." Lần trước hắn tận mắt nhìn thấy cung nữ ăn mặc như nha hoàn mang theo quan binh tới nơi này tìm nàng, nói vậy nàng lần sau muốn đi, càng không dễ dàng. Nàng gật đầu nghĩ không sai. Lần này nàng có thể dễ dàng chạy mất, lần sau cũng không hẳn. Nếu để cho Hiên Viên Vũ biết, đại khái sẽ không đồng ý cho nàng xuất cung nữa. "Vậy biện pháp của ngươi là . . . . ." Nàng biết người đàn ông này có cách, đồng thời cũng hiểu hắn nhất định không phải một khách làng chơi đơn giản như vậy, cũng không phải là một thương nhân, có lẽ từ trên người hắn mà nói, hắn và tổ chức Độc Lang cũng không tầm thường. "Về sau, tiểu thư chỉ cần xuất hiện, Liên mỗ sẽ phái người chuyển tin cho tiểu thư. Nếu thuận tiện, tiểu thư có thể nói cho người của Liên mỗ chỗ ngài ở, Liên mỗ sẽ tự mình đem tin tức cho tiểu thư." Liên Gián quan sát ánh mắt nàng nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười, thong thả ung dung nói. Tiêu Tương Phi nghiêng đầu một chút, hắn có bản lãnh vào cung sao? Cho dù có bản lãnh vào cung, dường như hiện tại đem chỗ ở của mình nói cho hắn biết, cũng là chuyện không ổn. "Theo cách của ngươi mà làm đi, về phần chỗ ở của ta, sau này hãy nói." Nàng đồng ý biện pháp của hắn, gật đầu, chuẩn bị đứng dậy rời đi. "Tiểu thư nhanh chóng quay về đi, chắc rằng bọn họ đã gấp đến độ muốn phái quan sai khắp nơi tìm kiếm tiểu thư rồi." Liên Gián cười đứng dậy tiễn nàng. Tiếu Ngữ cũng cùng vẻ mặt tươi cười đứng dậy tiễn nàng. Nàng gật đầu đứng dậy đi ra cửa, sau cùng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì lại dừng bước, quay đầu lại nói: "Thù lao của ngươi lần sau ta sẽ đưa." Nói xong, sải bước rời Hoa Mãn Lâu. Liên Gián một hồi kinh ngạc, nhìn nàng biến mất trong tầm mắt. Tiêu Tương Phi vừa đi, Tiếu Ngữ vội vàng đi đóng cửa lại, mới xoay người đầu chân mày nhăn lại bất an nói: "Liên Gián, ngươi tại sao phải giúp nàng, Tiêu gia này điểm đáng nghi trùng trùng, chuyện dường như không đơn giản như vậy, bằng không, tổ chức cũng sẽ không đưa ra cái giá trên trời." Nàng lo lắng nếu Tiêu Tương Phi lấy được giá trên trời của bọn họ, nhận được kết quả tình báo, đến tột cùng là cái dạng gì, có thể khiến Hiên Viên vương triều nghiêng trời lệch đất hay không, bọn họ cũng không biết. " Tiếu Ngữ, ngươi không phải cần phải lo lắng, ta tin tưởng Tiêu tiểu thư không phải loại người không hiểu lý lẽ, nàng hiểu được ai phải ai trái, sẽ lấy đại cục làm trọng." Liên Gián cười an ủi, không biết vì sao, Tiêu Tương Phi cho hắn cảm giác là một người rất lý trí bình tĩnh, nàng không phải một đại tiểu thư được nuôi lớn trong khuê phòng. Tiếu Ngữ không nói lời nào, nàng vẫn còn rất lo lắng, Tiêu Tương Phi là một bí ẩn. Ai cũng nói Tiêu Tương Phi đã sớm chết trong thảm án diệt môn tại Tiêu gia, vì sao nàng lại xuất hiện tại nơi này? Tin đồn thất thiệt, ai là thật? Ai là giả? Chỉ sợ cũng chỉ có lãnh đạo tối cao của tổ chức Độc Lang mới biết được. " Tiếu Ngữ, ta phải đi rồi, ta muốn trở về Đường Sơn hồi báo với nhị ca." Liên Gián thấy thời gian không còn sớm, hắn cũng muốn trở về tổng bộ Đường Sơn của Độc Lang. Tiêu Tương Phi vừa rời Hoa Mãn Lâu đi ở trên đường cái không bao lâu, liền bị đám người Hỉ Nhi, Thảo Nhi, Viên Quân tìm được, chỉ thấy ba người thần sắc nóng nảy, Hỉ Nhi cùng Thảo Nhi vành mắt đã phiếm đỏ, mà vẻ mặt Viên Quân thì nặng nề. "Tiểu thư." Hỉ Nhi, Thảo Nhi vừa thấy được nàng, lập tức làm nũng kêu lên, mỗi người kéo một tay nàng nức nở. "Tiểu thư." Viên Quân cũng hướng nàng hành lễ, nhìn về phía ánh mắt của nàng rất phức tạp, hắn không biết nói cái gì cho phải, đợi một lúc lâu, Hỉ Nhi cùng Thảo Nhi đi tìm người mới phát hiện không thấy nàng thì một khắc kia trong đầu hắn trống rỗng. "Thật xin lỗi, ta. . . . . ." Nàng không biết nói dối làm sao, cũng không thể giải thích mình tại sao lại từ nhà vệ sinh chạy đến đây, bởi vì nàng không nghĩ được cái cớ nào cả. Lúc này càng làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc chính là Viên Quân, hắn cái gì cũng không hỏi, chỉ nói: "Tiểu thư không có việc gì là tốt, chúng ta trở về thôi." Mặc dù hắn không biết nàng tại sao lặng lẽ bỏ đi, nhưng nàng chịu quay lại, như vậy nói rõ nàng không muốn rời đi. "Đúng vậy a, tiểu thư, chúng ta trở về đi thôi." Hỉ Nhi, Thảo Nhi cũng không nói gì, chỉ là trăm miệng một lời, các nàng đều do Viên đại nhân an ủi mới tin tưởng tiểu thư không chạy trốn. Kỳ thật Tiêu Tương Phi cũng không có tâm tình đi dạo phố nữa, nếu đã lấy được tình báo nàng muốn thì trở về thôi, dù sao phố xá ở đây cũng không có gì vui mà đi dạo. Bốn người theo đuổi tâm tư riêng của mình vội vội vàng vàng trở lại hoàng cung. Vừa về không bao lâu Tương Phi kia đã tìm tới cửa, dường như là bởi chuyện Tiêu Tương Phi thị tẩm mà đến. "Tiểu thư, Tương Phi nương nương tới." Nhìn Tương Phi trực tiếp xông vào Hướng Dương cung, Nộ Nhi nhỏ tiếng nói vào tai người đang ngồi ngẩn ngơ bên bàn kia. Tương Phi? Nàng phục hồi tinh thần lại, mờ mịt nhìn Tương Phi đã xông vào đang từng bước một đi về phía mình, lắc đầu một cái, đầu lúc này mới thanh tỉnh, sau đó lại cao độ khởi động. "Ngươi tới làm gì?" Nàng chợt đứng lên, nhàn nhạt hỏi. Gãy một cái tay, còn chưa nhận đủ giáo huấn a! Tương Phi nổi giận đùng đùng mà đến, khi nàng nghe được Tiêu Tương Phi thế mà cùng hoàng thượng triền miên cả đêm, không chỉ như thế, nàng đại náo Ngự Thư Phòng, hoàng thượng không chỉ không trách tội nàng, ngược lại còn vội vội vàng vàng chạy theo nàng, thậm chí để nàng tự do xuất nhập cung. Khẩu khí này nàng ta làm lam có thể nuốt xuống?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]