Tuy Hoàng thượng ở hành cung, nhưng kinh đô và triều đình đã rực rỡ hẳn lên. Một đảng thừa tướng đã rơi đài toàn bộ, các chức quan đều được thay thế bởi những khuôn mặt mới, Hoàng thượng đã sớm chuẩn bị rồi. Mọi người đều biết, thừa tướng bị tru di cửu tộc, các quan viên liên lụy sợ là khó có thể xoay người, nay quyền lực tập trung hết vào tay Hoàng thượng, thủ đoạn sấm chớp của Hoàng thượng đã hoàn toàn làm chấn động triều đình.
Thừa tướng ở trong phòng giam nghe tiếng chửi rủa của nhóm di nương trước kia luôn phục tùng hắn, hoàn toàn mất hình tượng, làm gì còn dáng vẻ thiên kiều bách mị lúc trước? Lại nhìn chính thê trong cùng phòng giam với các nàng, mặt nàng không chút thay đổi ngồi ở một góc, trong lòng hắn đau xót, là hắn có mắt không tròng, lòng tham không đáy, giờ mọi thứ đã muộn màng rồi.
Quyền lực và mạng sống, cái nào quan trọng hơn? Chính thê và tiểu thiếp, bên nào nặng, bên nào nhẹ? Hắn quá hồ đồ rồi!
Mãi đến lúc sự việc phát sinh ở kinh đô truyền đến tai các phi tần trong hậu cung đã gây ra một tiếng nổ lớn.
Chuyện này còn khó chịu hơn là phải ăn cơm trắng rau xanh, ít ra lúc đó còn có chút hy vọng, chung quy thì nếu Tích phi chết đi, Hoàng thượng sẽ không thủ thân như ngọc cho nàng ta đâu, đúng không? Chỉ cần Hoàng thượng chịu đến tìm các nàng, không ăn thịt cũng được, coi như là ăn kiêng. Không ngờ hôm nay hy vọng tan biến rồi, chẳng những Tích phi bình an vô sự trở lại, mà còn tiếp tục ở bên cạnh Hoàng thượng – Thân Hiền điện, nơi đó không cho phép phi tần bước vào, giờ lại thành chỗ ở cho Tích phi rồi!
Rất nhiều phi tần vì điều này mà nản lòng thoái chí, khi ngươi phát hiện kẻ địch quá mức cường đại, ngươi không có khả năng chiến thắng nàng thì ngươi sẽ mất đi ý chí chiến đấu, bởi vì đâu phải chỉ có nửa điểm chênh lệch giữa hai người các ngươi. Nàng là phi, ngươi là tần, nàng ăn thịt, ngươi dùng cơm chay, nàng ở chung với Hoàng thượng, mà đối với ngươi chuyện nhìn thấy Hoàng thượng đã là một thứ xa vời rồi…
Tâm tình đang uể oải mà còn nghe được tin tức ở kinh đô, nhất thời các nàng cảm thấy trước mắt tối đen. Các nàng không biết nên ra sức cược một lần hay là vẫn nên yên lặng… Sau sự việc ám sát Hoàng thượng ở Ngọc Hoa tự, Lý thừa tướng đã bị bắt, vậy việc ám sát chắc chắn liên quan đến Lý thừa tướng. Một năm gần đây hành động của Hoàng thượng khá lớn, quyền lực của thừa tướng dần bị tước đoạt, hẳn là ép thừa tướng mưu phản.
Chuyện triều đình các nàng không xen vào, nhưng chuyện trong hậu cung các nàng lại đoán được. Nếu Hoàng hậu nương nương không biết chuyện thừa tướng mưu phản, thì hẳn là chỉ bị tước quyền lực mà thôi, còn nếu biết mà không báo… Chỉ có thể bị biếm hoặc trục xuất. Mà đợi Tích phi sinh hoàng tử, chỉ cần không phạm sai lầm gì lớn, người lớn nhất trong hậu cung này chỉ có thể là Tích phi mà thôi.
Sau khi trở về từ Ngọc Hoa tự, Lý Ngưng Nguyệt chỉ trốn trong điện của mình, không chịu lộ diện.
Nghe tin tức cung nữ truyền đến, Lý Ngưng Nguyệt tự giam mình trong phòng, ôm đầu gối, co rút trên giường. Nàng rất bất lực, sợ hãi. Mưu phản, cái từ này nàng chỉ đọc được trên sách, người mưu phản thất bại bị trừng trị rất thảm thiết, nhẹ thì sung quân đến biên cương, nặng thì tru di cửu tộc. Người mưu phản thành công cực kỳ ít, cho dù có thành công thì cũng bị người đời sau gọi là loạn thần tặc tử.
Nàng mới mười sáu tuổi, chưa trải qua sóng to gió lớn gì, nhưng trong một đêm đã như hiểu thấu hồng trần. Lúc tiết Vạn thọ, nghe thị vệ bẩm báo trên yến tiệc, nàng biết mọi chuyện đã bắt đầu mà nàng lại không có khả năng ngăn cản. Càng thêm tuyệt vọng là tỷ tỷ tốt của nàng mang đến tin tức, nàng đã bị hạ độc, còn chưa được ân sủng đã không có đường lui, nàng rốt cuộc cũng trả giá vì sự thiếu hiểu biết của mình…
Nàng không có tư cách đi tranh, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy trên gò má.
--- ----Mây---- -----
“Hoàng thượng, Hoàng thượng?” Tiểu Thịnh Tử đứng trước cửa phòng, nhỏ giọng gọi. Sau ngọ thiện, trong phòng có chút động tĩnh, nhưng bọn họ tin tưởng Hoàng thượng tự có chừng mực, không ai quan tâm đến Tích chủ tử nhiều bằng Hoàng thượng.
Một lát sau cửa được mở ra, Thích Bạch hạ giọng hỏi “Có chuyện gì?” Thấy trên bàn đặt một chồng tấu chương thật dày, hắn liền ngồi xuống phê duyệt.
Tiểu Thịnh Tử biết Tích chủ tử còn đang nghỉ ngơi nên càng nhỏ tiếng hơn nữa “Thị vệ vừa bẩm báo nói Lục quý nhân đã tỉnh, khóc hô muốn gặp Hoàng thượng.”
“Không gặp.” Ngay cả đầu Thích Bạch cũng lười ngẩng lên, hắn phải nhanh chóng phê xong tấu chương, đến lúc đó U U cũng tỉnh dậy là vừa. Nàng mà thấy hắn bận sẽ mất hứng, càng ngày nàng càng dính hắn chặt hơn nữa rồi.
“Hoàng thượng, Lục quý nhân nói có người hại nàng, nàng bị oan…”
Thích Bạch nghe vậy mới nhíu mày hỏi “Oan uổng? Ai hại?”
Tiểu Thịnh Tử gật đầu “Nô tài cũng không rõ lắm, chỉ nghe thị vệ bẩm báo lại.”
Đầu ngón tay của Thích Bạch đặt giữa tấu chương, nghĩ tới vẻ mặt khổ sở của Lục Viễn thì thở dài “Gọi nàng ta đến đây, cảnh cáo nàng ta không được phép náo động.” Hắn không muốn đặc xá cho Lục Nhạc Dao, mà không thể buông tha cho bất cứ kẻ nào hại U U mà thôi. Nếu quả thật không phải là Lục Nhạc Dao thì hắn sẽ xem xét thể diện của Lục Viễn mà giảm nhẹ tội cho nàng ta.
Chỉ chốc lát sau, Lục Nhạc Dao tóc tai bù xù, dung nhan rũ rượi bị đưa vào Thân Hiền điện, Lục Nhạc Dao si ngốc nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Hoàng thượng. Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, dường như đã cách mấy đời. Đây là nam nhân nàng yêu, nàng từng gần hắn như vậy, nay lại cách xa đến thế. Hắn từng ôn nhu với nàng, nay lại lạnh lùng như băng.
Thích Bạch đợi trong chốc lát, không thấy Lục Nhạc Dao nói gì liền nhíu mày, giọng điệu có chút không kiên nhẫn “Ngươi nói ngươi bị oan?”
Lục Nhạc Dao hồi thần “Đúng vậy, lúc ấy tần thiếp thấy Hoàng thượng gặp nguy hiểm nên chỉ một lòng muốn cứu Hoàng thượng, nhưng không hiểu sao lại ngã lên người Tích phi nương nương. Là có người đẩy lưng tần thiếp, tần thiếp mới đụng phải Tích phi nương nương. Tần thiếp tự biết tội mình rất lớn, hại Hoàng thượng lo lắng cho Tích phi nương nương, hại Tích phi bị kẻ xấu bắt đi. Tần thiếp không dám thỉnh cầu Hoàng thượng tha thứ, nhưng Hoàng thượng quyết không thể tha cho kẻ chân chính hại Tích phi nương nương được.” Ngữ khí kiên quyết, biểu lộ một lòng đầy căm phẫn.
“Ngươi có biết do ai gây nên không? Ngươi có chứng cớ không?”
Thấy sắc mặt Hoàng thượng dịu đi, Lục Nhạc Dao nhẹ nhàng thở ra “Là Tình quý tần… Nhưng tần thiếp lại không có chứng cớ...”
“Ngươi không có chứng cớ thì làm sao trẫm có thể tin lời nói từ một phía được?” Thích Bạch có chút buồn cười, loại việc này trừ khi có người chính mắt nhìn thấy, hoặc là giống như U U của hắn, xé được y phục của người đẩy nàng, nói suông thì chứng tỏ được gì. Thích Bạch không kiên nhẫn nghe nàng nhiều lời, chuẩn bị gọi thị vệ mang nàng ra ngoài.
Lục Nhạc Dao thấy thế cuống quýt mở miệng “Tần thiếp biết hiện tại Hoàng thượng nhất định sẽ hoài nghi lời nói của tần thiếp, tần thiếp không phải vì trốn trách phạt nên mới đổ oan cho Tình quý tần. Tuy tần thiếp không có chứng cớ nhưng lại có thể khiến cho người hại tần thiếp chính miệng thừa nhận. Thỉnh Hoàng thượng cho tần thiếp một cơ hội chứng minh sự trong sạch của bản thân, tần thiếp vô cùng cảm kích.”
Lục Nhạc Dao nhớ lại kiếp trước, có chút không thích ứng được với sự mất kiên nhẫn của Hoàng thượng… Nàng từng là người bên gối của hắn, nàng từng độc sủng hậu cung, hắn đối xử với nàng đặc biệt nhất… Tuy rằng kết cục không hoàn mỹ nhưng nàng tin hắn từng yêu nàng, chỉ là nàng đã làm quá nhiều việc sai trái…
Thích Bạch không hỏi Lục Nhạc Dao dùng thủ đoạn gì để Tình quý tần thừa nhận mà chỉ hoài nghi hỏi “Nếu vẫn không có chứng cớ thì sao?”
“Đến lúc đó tần thiếp để mặc Hoàng thượng xử lý, không một câu oán hận.” Lục Nhạc Dao bất chấp mọi thứ, nàng có tự tin khiến Tình quý tần thừa nhận tất cả! Lúc ra khỏi Thân Hiền điện, Lục Nhạc Dao nhẹ nhàng thở ra, Hoàng thượng chịu cho nàng cơ hội là tốt rồi.
Nghĩ tới khoảng thời gian này nàng bị Tình quý tần đùa bỡn… Lục Nhạc Dao siết chặt tay, toàn thân căng cứng. Thật sự không ngờ lại có chuyện trùng sinh, hẳn là Tình quý tần nhớ lại mọi chuyện sớm hơn nàng, cho nên mới tính kế nàng, từng bước trả thù nàng. Nàng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Tình quý tần cười nhạo nàng… Hẳn là nàng rất buồn cười, như một tên hề mua vui cho kẻ khác!
Viết thơ của nàng, sao chép điệu vũ, khúc nhạc của nàng… Còn hại nàng xấu hổ trước mặt người khác, sống dưới ô danh sao chép người khác, rõ ràng Tình quý tần mới là người phải chịu như vậy! Mà Vũ thục nghi từng bại dưới tay nàng lại thỉnh thoảng đạp chân lên người nàng… Quan trọng nhất là, Tình quý tần phá hủy cơ hội cứu giá của nàng! Còn tìm người giả thần giả quỷ hù dọa nàng… Kiếp trước nàng chưa từng nghèo túng, nghẹn khuất như vậy.
Nàng nhớ lại quá muộn, Hoàng thượng chán ghét nàng rõ rệt, ca ca cũng quá thất vọng vì nàng.
Mà Tích phi, nữ nhân này từ chỗ nào chạy đến vậy? Lúc nàng nhập cung Quý U đã sớm chết rồi, chẳng lẽ nàng ta cũng trùng sinh? Lục Nhạc Dao ghen tỵ làm khuôn mặt trở nên vặn vẹo, dựa vào cái gì mà các nàng đều may mắn hơn nàng?
Lục Nhạc Dao hít sâu một hơi, nay thừa tướng đã rơi đài, Hoàng hậu sắp bị phế, sau này còn chuyện gì xảy ra nữa?
Lục Nhạc Dao đau đầu một trận, Tích phi quá bản lĩnh, đời này nàng ta còn được sủng ái hơn nàng rất nhiều. Một đám tú nữ các nàng lại không có một ai được sủng ái.
-------Ta là đường phân cách Lục Nhạc Dao hao tâm tổn kế muốn xoay người---
“Chàng tin tưởng nàng có thể khiến Tình quý tần thừa nhận sao?”
Thích Bạch cười khẽ, Quý U vừa tỉnh ngủ, nghe hắn kể lại, im lặng nửa ngày mới hỏi một câu như vậy, âm thanh mềm mại, ôn nhu thật làm người khác yêu thương.
Thích Bạch nhẹ nhàng hôn lên tai nàng, nàng lại trốn tránh không cho “Ta vừa tỉnh lại đã không nhìn thấy chàng, rất không vui.”
“Vậy sáng nay ta tỉnh dậy cũng không thấy nàng đâu, ta chỉ ngồi ở ngoài ngoại thất, nàng còn chạy ra khỏi cửa nữa.” Thích Bạch rất so đo về việc này nha.
Đuối lý, Quý U liền già mồm át lẽ phải “Không phải là ta đi làm ngọ thiện cho chàng sao, đây chính là bữa cơm đoàn viên của hai chúng ta. Hơn nữa dùng cơm xong ta đây bụng đã to rồi mà còn bồi chàng âu yếm, dễ dàng lắm sao?”
Thích Bạch nhịn cười “Không dễ dàng, quả thực là không dễ dàng mà.” Ngẫm nghĩ lại, đúng là hắn chiếm tiện nghi của nàng, nên Thích Bạch ra sức dỗ dành Quý U.
“Nói thật dễ nghe, đồ lưu manh.” Quý U đẩy nam nhân đang cố sức gặm môi mình ra.
Thích Bạch liếm môi “Cũng không phải ta tin tưởng Lục Nhạc Dao, chỉ là luôn cảm thấy mối quan hệ giữa nàng ta và Tình quý tần rất kỳ quái, hình như là có nhiều ân oán. Nếu quả thực đầu sỏ là Tình quý tần thì trẫm sẽ không bỏ qua.”
Quý U gật đầu “Ta cũng hiếu kỳ Lục Nhạc Dao sẽ dùng cách gì.” Đã vậy còn khẳng định Tình quý tần sẽ chủ động nói ra, Lục Nhạc Dao yêu cầu Hoàng thượng phái người đứng ở cửa vụng trộm nghe các nàng nói chuyện… Tình quý tần tự nhiên sẽ thừa nhận nàng ta làm. Hai người sẽ nói cái gì?
Quý U không thể quên chuyện Lục Nhạc Dao hại nàng bị bắt đi, lo lắng hãi hùng cả một đêm. Nếu đầu sỏ quả thực là Tình quý tần, nếu Quý U không báo đáp hai người các nàng một chút, thì nàng sẽ không an lòng.
Nghĩ đến cái gì đó trong không gian, Quý U bật cười một tiếng, cứ làm như vậy đi.
Thích Bạch nhìn U U của hắn cười ngây ngô, hắn cũng ôm nàng vui vẻ theo, tuy hắn không biết nàng vui vẻ vì điều gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]