Chương trước
Chương sau
Làm Hoàng đế không dễ, quản một quốc gia cường đại thì mỗi ngày sẽ có rất nhiều chuyện cần xử lý, thượng triều, phê duyệt tấu chương, tiếp kiến các đại thần có việc cần bẩm báo, thời điểm nhàn rỗi không nhiều. Thích Bạch vội đến mức nếu đêm đã khuya quá thì hắn sẽ ngủ lại Dưỡng Tâm điện, như vậy lúc sáng sớm hắn không cần đánh thức U U của hắn dậy.

Bất quá Thích Bạch vẫn nhớ rõ hắn đã đáp ứng với nàng rằng dù bận đến mấy hắn đều về cùng nàng dùng bữa tối, dùng xong lại cùng nàng tản bộ đến Dưỡng Tâm điện, sau đó giúp nàng học bơi trong ôn tuyền.

Quý U vẻ mặt hắc tuyến nhìn Thích Bạch đang bày ra vẻ nghiêm trang, ngươi xác định là ngươi đến đây để dạy ta học bơi sao? Trong chốc lát hắn lại ôm nàng không chịu buông, một hồi thân thiết chỗ này, sờ nơi này, chạm nơi kia. Nàng liền phản đối muốn tự mình bơi, trong ôn tuyền nàng không sợ, chẳng qua chỉ là bơi không tốt mà thôi. Thích Bạch ho một tiếng, hắn và nàng hảo hảo thân cận như vậy, Quý U gần như không mặc gì trước mặt hắn, hắn chịu nổi mới kỳ quái đó, nhìn vẻ mặt không tin của Quý U, hắn đành nói “Nhanh lên, nàng còn không lo dụng tâm học bơi đi.”

Quý U đành sửa lại tư thế, Thích Bạch nắm eo nàng, giúp nàng bơi về phía trước. Quý U giữ thăng bằng không tốt, chỉ một lát đã có dấu hiệu chìm xuống, Thích Bạch vẫn không buông nàng ra. Tuy Quý U có biết bơi một chút nhưng mà chỉ là chút da lông, học nửa ngày cũng không tiến bộ gì, Quý U nhìn về phía Thích Bạch, phát hiện Thích Bạch không có chút mất kiên nhẫn nào “Chàng không cảm thấy ta quá ngu ngốc sao?”

Bộ dáng Quý U đỏ mặt, Thích Bạch đem tóc nàng vén ra sau tai, mặt không chút thay đổi nói “Chẳng lẽ ta chưa nói là nàng rất ngốc sao?”

Quý U tức giận hừ một tiếng “Cho nên chàng không mất kiên nhẫn là bởi vì cảm thấy là ta chắc chắn sẽ không học được đúng không?”

“Kỳ thật là ta không có hấp tấp muốn nàng lập tức học được, nếu muốn nàng học nhanh một chút thì ta chỉ cần buông tay ra là được rồi, chúng ta chậm rãi học mới tốt, không bao giờ ta thấy nàng phiền đâu.” Thích Bạch rất ít khi giải thích như lúc này.

Vừa dứt lời hắn đã thấy Quý U tiến lên nắm lấy tay hắn, muốn đi ra ngoài. “Nói thẳng ra là chàng đau lòng, sợ ta bị sặc nước nên mới không thả ra, chàng không được tự nhiên như vậy làm gì, nếu không gấp thì từ từ học, chúng ta về Vĩnh Thọ cung ân ái thì tốt hơn.”

Thích Bạch liền bật cười, cái miệng nhỏ nhắn của nàng, từ nào không nên nói nàng đều đã nói hết rồi. Thích Bạch tùy ý nàng kéo hắn đi, nhưng mà không trở về Vĩnh Thọ cung, tuy hắn biết Quý U muốn về, vì sợ ngày mai tỉnh dậy có người nói nàng không tuân thủ quy củ. Nhưng tóc hai người còn ướt, Thích Bạch sợ Quý U bị cảm lạnh, vẫn là nên lau tóc ở Dưỡng Tâm điện đã, lát sau lại đi. Nhưng mà Quý U đợi không được…

--- ------ ----Ta là Hoàng đế một đêm nhộn nhạo---- ------ -----

Ngày hôm đó là một ngày ấm áp đầu tiên từ lúc tháng hai tới, Thích Bạch hạ triều thì thấy Quý U vẫn đang nằm ngủ say sưa. Hắn liền nhẹ nhàng đi đến bên giường, nắm mũi nàng, nhìn nàng thở không thoải mái liền há miệng, Thích Bạch cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi nàng. Quý U nhíu nhíu mày mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt Thích Bạch đang mê đắm hôn nàng, nàng liền thấy bất đắc dĩ, gần đây người này ở phương diện đánh thức nàng vô cùng cố chấp, nhưng cũng vì gần đây nàng đặc biệt thích ngủ nha.

Quý U đẩy Thích Bạch ra, bởi vì vừa tỉnh nên âm thanh có chút giống tiểu hài tử “Lại đánh thức ta, tối qua ta luôn theo ý chàng mà.” Nói xong nàng liền lật người muốn ngủ tiếp.

Thích Bạch nghĩ nghĩ, nàng theo ý ta lúc nào, mới hai lần đã ngủ rồi, hắn còn chưa nói đâu. Vạch chăn Quý U ra, Thích Bạch dỗ dành nàng “Không có việc gì thì ta đánh thức nàng làm gì, hôm này tiết trời ấm áp, ta mang nàng đi săn.”

Quý U muốn đi, nhưng lại không muốn đứng lên, đoạt lại chăn, cũng lười mở mắt “Tiết trời về sau sẽ càng lúc càng ấm, lúc đó chàng lại mang ta đi.”

Thích Bạch quả thực muốn ăn luôn nàng, càng lúc càng lười mà. “Thật vất vả mới được nhàn rỗi để mang nàng đi, nàng mau ngoan ngoãn đi, lỡ đâu lần sau nàng muốn đi mà ta lại bận thì sao?” Nói xong hắn vén chăn lên, ôm Quý U, mặc yếm, mặc trung y cho nàng. Nhìn nàng tóc mai như mây, vài sợi rũ lên hai má trắng hồng, bộ dạng biếng nhác mảnh mai, quyến rũ đến tận xương, Thích Bạch uy hiếp bên tai nàng “Không đi cũng được, vậy chúng ta liền ở trên giường đi, cái này ta rất thích.”

Quý U nghĩ nghĩ, cả hai đều là không thể ngủ được, vậy thì đi thôi, nàng tựa đầu vào vai Thích Bạch, để yên cho hắn giúp nàng mặc y phục.

Thích Bạch vừa cười vừa giúp nàng mặc xong y phục, hai người ăn sáng xong mới đi về phía bãi săn.

Bãi săn trong hoàng cung không tính là quá lớn, sở dĩ gọi là bãi săn vì nơi này là nơi dùng để học cưỡi ngựa, bắn cung và có một nơi khu săn bắn nhỏ, có thỏ cùng bồ câu để luyện tập bắn cung.

Có bốn bãi săn bắn hoàng gia, tái ngoại có ba cái, một cái ở phụ cận kinh đô. Động vật trong bãi săn có quan viên chuyên môn phụ trách, một là bảo hộ động vật, hai là chuyên tiến cống động thực vật quý hiếm vào cung. Mùa xuân là thời điểm vạn vật sinh sản, hoàng thất sẽ không săn bắn, chỉ có vào mùa thu động vật hoạt động thường xuyên, hành động chậm chạp thì mới cử hành hoạt động săn bắn.

Bãi săn trong hoàng cung là nơi Hoàng thượng ít khi dùng tới, đương nhiên lúc còn là Thái tử thì Hoàng thượng cũng tập cưỡi ngựa, bắn cung ở đây. Các hoạt động hoàng thất cũng được tổ chức ở trong này, nơi này có giáo tập sư phụ, có thị vệ chuyên môn trông coi bảo mã. Không có văn bản chính thức nào cấm phi tần đến đây, nhưng chung quy lại thì nơi này vẫn là nơi ít hoạt động nhất trong cung.

Thời điểm Quý U và Thích Bạch đến đây thì thấy Tình quý tần, Vũ thục nghi và Sơ uyển dung, nàng có chút kinh ngạc, Thích Bạch thì nhíu mày lại.

Ba người Tình quý tần thỉnh an Hoàng hậu xong thì cùng đến đây luyện tập chơi mã cầu, trung tuần tháng ba chính là thời gian hoàng thất tổ chức đấu mã cầu, nếu tham gia thì nên sớm luyện tập, không lấy được lòng của Hoàng thượng thì cũng thôi đi, nếu bị bêu xấu trước mặt mọi người thì chắc cả năm đều phải ngốc ở trong phòng, không dám nghĩ đến việc đi ra ngoài. Đây là lần đầu tiên Tình quý tần tham gia, Vũ thục nghi thì không phải, phụ thân nàng là một võ quan, nàng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng thành một người có tính tình không chịu ngồi yên một chỗ, cưỡi ngựa bắn tên đều đã học qua. Sơ uyển dung thì nghĩ tương đối đơn giản, người tham gia đều được ban thưởng, còn có thể lộ mặt ở trước mặt Hoàng thượng, có thể may mắn được tấn thăng thì càng tốt.

Cứ như vậy, ba người mặc dù có tâm tư bất đồng, nhưng đều muốn tham gia đấu mã cầu nên cùng đi với nhau.

Thời điểm ba người nhìn thấy Hoàng thượng và Tích tiệp dư đến bãi săn thì có chút không dám tin, bởi vì cách khá xa, nên ba người họ không có xuống ngựa, mà cưỡi ngựa đi đến. Vũ thục nghi cũng Tình quý tần rất thuần thục, tư thái cưỡi ngựa ưu nhã, tà váy múa trong gió, làm thành một vẻ “Uyển chuyển như nhạn múa, vùn vụt như rồng bay”. Sơ uyển dung tuy rằng không tệ, nhưng mà so sánh với hai người này thì quả thực có thể phân ra cao thấp.

Khi còn cách mười trượng, ba người họ tung người xuống ngựa, rất sạch sẽ lưu loát, sau đó tươi cười tự nhiên đi đến trước mặt Thích Bạch thỉnh an. Quý U lên tiếng hỏi thăm sức khỏe Tình quý tần cùng Vũ thục nghi, còn Sơ uyển dung thì cần phải hành lễ với Quý U mới đúng.

“Hoàng thượng, ngài cũng mang Tích muội muội đến đây cưỡi ngựa sao? Thần thiếp cùng hai vị đây vừa cáo biệt Hoàng hậu nương nương đã đến đây luyện tập để chuẩn bị cho trận đấu mã cầu vào tháng sau.” Vũ thục nghi lên tiếng trước, dù sao thì phần vị của nàng là cao nhất.
“Ân”

Tình quý tần thấy Hoàng thượng không có ý nói tiếp thì tiếp lời “Tích muội muội cưỡi ngựa sao? Có hứng thú cùng bọn tỷ tham gia đấu mã cầu không?” Kiếp trước Tình quý tần không có cưỡi ngựa, thời điểm nàng trùng sinh là lúc vừa tiến cung, sau đó thường xuyên đến đây luyện tập. Nàng thật sự muốn Tích tiệp dư tham gia đấu mã cầu, nàng muốn biết khi Tích tiệp dư chống lại nữ nhân kia thì Hoàng thượng sẽ làm thế nào.

“Muội muội chưa học được một chút nào, vừa rồi thấy tỷ tỷ cưỡi ngựa thật là tốt, làm người khác hâm mộ, muội muội không nên ra sân cản trở mọi người.” Nói đến phần sau Quý U cũng cười cười với Tình quý tần, nàng trùng sinh mấy đời rồi nhưng chưa từng học qua cái này, nàng còn rất sợ sẽ bị ngã xuống.

“Tích tỷ tỷ, lúc mới bắt đầu muội cũng rất sợ, cứ luyện thì sẽ tốt thôi.” Sơ uyển dung từ lúc Quý U được sủng ái vẫn chưa nói chuyện với nàng lần nào, lần này mở miệng nói chuyện trong lòng cũng cảm thấy thấp thỏm, sợ Quý U không cho nàng chút thể diện nào.

“Rất đơn giản, ngươi muốn học thì tỷ tỷ dạy ngươi.” Vũ thục nghi hợp thời lên tiếng, “Từ nhỏ tỷ tỷ đã thích cái này, nhất định là có thể dạy ngươi thật tốt.”
Nàng đặt tầm mắt lên người Hoàng thượng, phát hiện Hoàng thượng không nhìn nàng, nàng đối với kỵ xạ rất có lòng tin, tại hoàng cung nàng nhất định đứng đầu, chỉ có nàng mới có thể bồi Hoàng thượng cùng nhau hưởng thụ lạc thú cưỡi ngựa thôi, đúng không?

Thích Bạch thấy bộ dáng do dự của Quý U liền nắm lấy tay nàng, nói với ba người Vũ thục nghi “Trẫm dạy nàng” sau đó mang Quý U đi chọn một con ngựa có tính tình dịu ngoan.

Quý U không lo Thích Bạch không chịu dạy nàng, chỉ là nàng có chút sợ hãi với việc cưỡi ngựa, nhìn hắn chọn cho nàng con ngựa cao lớn như vậy, Quý U dùng đôi mắt nhỏ u oán liếc Thích Bạch. Với tính tình của Quý U lúc bình thường sẽ không sợ này sợ kia, nhưng hôm nay nàng nhìn thấy con ngựa này thì trong lòng thót một cái.

Thích Bạch thở dài “Đừng sợ, ta ôm nàng mà.” Bọn họ cùng nhau cưỡi ngựa thì làm sao mà chọn ngựa nhỏ được? Thích Bạch không thể chịu nổi khi nghĩ đến chuyện bọn thị vệ ở xung quanh nhìn Hoàng thượng anh minh thần võ ôm Tích tiệp dư ngồi lên một con lừa!

Quý U cũng suy nghĩ, đúng là hai người không thể ngồi lên cùng một con ngựa nhỏ, quá đáng thương cho con ngựa đó rồi.

Thích Bạch phi thân lên ngựa trước, bởi vì đi cưỡi ngựa nên hắn không mặc long bào mà chỉ mặc một bộ y phục màu tím, cưỡi một con hắc mã, không thể tiêu sái hơn được nữa, làm Quý U nhìn đến không chớp mắt “Thật khí phách, chàng nhất định là người soái nhất Hoàng La!”

Thích Bạch mặt đầy hắc tuyến, chỉ là lên ngựa mà nàng đã khen hắn thành ra như vậy. Hắn cúi người nhìn nữ nhân đang ngước mắt nhìn lên, trắng trắng nộn nộn, còn lộ vẻ nhỏ xinh mê người.

Thích Bạch đưa tay, nhẹ nhàng ôm Quý U lên ngựa, để nàng ngồi trước người hắn, đem dây cương đặt vào tay nàng “Trước cứ đi chậm một chút, nàng đừng sợ.”

Thích Bạch muốn để Quý U nhàn nhã đi bộ trước đã, nhưng mà đi chưa được mấy bước, Quý U vẻ mặt tái nhợt, quay đầu nói với Thích Bạch “Ngồi trên ngựa rất cao, ta nhìn xuống phía dưới liền cảm thấy choáng váng, không cưỡi nữa có được không?”

Thích Bạch nghe đến đây thì nhanh chóng dừng lại, nhảy xuống ngựa, vươn tay ôm Quý U vào lòng, sợ nàng khó chịu thêm.

Quý U đứng trên mặt đất, lung lay một chút, nói “Không biết vì sao, ngực rất khó chịu, có phải vì ngủ không đủ hay không?”

Thích Bạch làm sao dám ngốc yên một chỗ nữa, nhanh chóng phái Tiểu Thịnh Tử chuẩn bị ngự liễn, hơn nữa còn phái người gọi thái y đến chờ sẵn ở Vĩnh Thọ cung.

Ba người Vũ thục nghi đang cưỡi ngựa từ từ chờ Hoàng thượng cùng Tích tiệp dư, kết quả vừa thấy bọn họ chậm rãi cưỡi ngựa, còn chưa được mấy bước liền ngừng, sau đó Hoàng thượng liền nửa ôm Tích tiệp dư rời khỏi bãi săn.

Ba người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tích tiệp dư là bị say…ngựa hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.