Edit + Beta: Dực
Nàng quật cường, ngoảnh mặt sang một bên, lặng lẽ khóc.
Lần này Thuộc Phòng thực sự nổi giận, hơn nữa là còn vô cùng tức giận.
Hắn không nói nhiều nữa,ánh mắt ánh lên sự hung ác, thô lỗ trên người nàng.
Xong việc, hắn xoay người xuống giường, mặcđồ gọn gàng, lạnh lùngrờiđi.
Chỉ còn lại một mình nàng trên đống chăn đệm lộn xộn đã qua triền miên.
Hữu Nhàn mờ mịt nhìn về phía hắn rời đi.
Cái gì biến đi, quả thực cũng đã biến đi.
Kẻ đau lòng vĩnh viễn chỉ có mình nàng.
Trái tim vốn thiếu chút nữa bị đánh bại, lần này, bất luận thế nào cũng phải dựng cao thành lũy.
________________
“Thiên Ân, Ánh Tuyết,các conđừng náo loạn,mau ra ngoài chơi cùng Vương công côngđi!”
Ân Sương đang mang thai, cố gắng khom người ngăn hai huynh muội sinh đôi cứ quấn quýt lấy thái hoàng thái hậu vuiđùa ầm ĩ.
“Không sao đâu, Sương nhi, ai gia đã từng này tuổi rồi, điều mong muốn nhất chỉ là hưởng thụ thú vui tuổi già cùng con cháu vui đùa thôi!”
Thái hoàng thái hậu vuốt cặp má phúng phính của hai đứa chắt nội, rất vui vẻ
“Nhưng mà hai tiểu tử này chơi đùa không có chừng mực, còn lo chúng làm phiền người!”
Ân Sương bất đắc dĩ nhìn hai đứa con chơi đùa hăng đến mứcmặt mũi ửng hồng mồ hôi chảy ròng ròng, ánh mắt ánh lên vẻ yêu thương của một người mẹ.
“Không sao, cứ để chúng chơi với ai gia, ai gia không phiền!”Thái hoàng thái hậu quay sang hai đứa cháu nhíu đầu mày “Hai cháucủa ta, các con nói xem có đúng không?”
Long Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514376/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.