Thuộc Phong nhíu chặt mày, bàn tay to nắm chặt thành nắm đấm. 
“Nói chung là ta không đồng ý!” 
Hắn suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nỡ thả người. 
“Phong nhi!” 
“Ngươi đừng nói nữa!” 
Hắn cáu kỉnh gắt lên. 
Thích Nhược Lan dịu dàng khuyên bảo một chút 
“Hay là hỏi ý Nhàn nhi di. Nếu nàng muốn tạm thời ở ngoài, thì hãy tôn trọng ý kiến của nàng.” 
Khuôn mặt tuấn tú của Thuộc Phong co rút, biểu cảm cứng ngắc. 
Nàng ở bên cạnh hắn, thực sự chỉ có thể như thế thôi sao? Thật như vậy thôi sao? 
Trong lòng hắn đang đấu tranh, suy nghĩ lại do dự. 
Một lúc lâu sau hắn mới khó khăn cúi đầu xuống. 
Thích Nhược Lan đi tới trước mặt Hữu Nhàn, dịu dàng hỏi. 
“Nhàn nhi, nội cho ta nghe, còn muốn tiếp tục ở lại, hay muốn vào hoàng cung bồi thái hoàng thái hậu một thời gian?” 
Hữu Nhàn ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt hiền lành của Thích Nhược Lan. 
Hắn nín thở, đến cả hít thở cũng phải cố gắng không quá mạnh, sợ sẽ bỏ lỡ câu trả lời của nàng. 
Nàng trầm mặc một lúc, rồi lại khiếp sợ nhìn Thuộc Phong. 
“Ta… ta muốn đi cùng ca ca…” 
Câu nàng vừa nói ra khỏi miệng giống như tiếng muỗi kêu, nhưng mọi người trong phòng đều nghe thấy rõ. 
Ánh mắt Thuộc Phong buồn bã, hai tay ôm nàng tự động buông ra, trong lòng có một loại đau đớn không biết phải diễn tả thế nào. 
Hắn nhìn nàng, nàng cúi đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào chân. 
Thì ra… là nàng muốn đi. 
CHo dù hiện tại biểu hiện của hắn thế nào, thì nàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514366/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.