Edit + Beta: Dực
Nói đến đây, Tử Ngọc ứa nước mắt, mà sắc mặt Thuộc Phong càng trở nên âm trầm hơn.
Tử Ngọc dừng một lát, tiếp tục nghẹn ngào nói.
“Bởi vậy, lúc mười tuổi gặp được người ở dưới gốc cây ngô đồng, người cho nàng khoảng thời gian ấm áp, nàng rất vui mừng. Nàng luôn nói vớinô tỳ, chỉ có cái ngày gặp ngài đó, mới là ký ức đẹp nhất thời thơ ấucủa nàng. Nhưng cô gia người, người…”
Tử Ngọc không nói thêm được nữa, cuối cùng giọng nói biến thành tiếng khóc mơ hồ không rõ.
Trong cổ họng Thuộc Phong dường như có thứ gì mắc kẹt rất khó chịu,ánh mắt âm trầm buồn bã, sự lạnh lùng trước kia đã không còn, ánh mắtnhìn Hữu Nhàn càng thêm dịu dàng.
Đáng tiếc, điều này đến quá muộn, là sau khi nàng hoàn toàn buông tha hắn.
“Cô gia… chờ quận chúa tỉnh lại, Tử Ngọc cầu xin người hãy đối xử tốt với nàng. Người là sinh mệnh của nàng, nếu như ngay cả người cũng không cần nàng, nô tỳ thực sự không thể tưởng tượng được nàng sẽ đối mặt vớithế giới lạnh lẽo này như thế nào. Bởi vì trong mắt quận chúa, người làtất cả của nàng.”
Tử Ngọc tình chân ý thiết nói
Thuộc Phong nhìn Tử Ngọc, sau đó quay lại nhìn Hữu Nhàn thật lâu.
Hắn cũng đã từng trải qua sinh tử, cũng sợ nàng sẽ buông xuôi rời khỏi hắn.
“Ta biết cần phải làm gì, ngươi lui xuống trước đi.”
Hắn cho Tử ngọc lui xuống.
Ngay tại lúc quan trọng này, hắn muốn một mình ở cùng nàng.
Hắn ôm chặt cơ thể mềm nhũn của nàng, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514349/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.